Cái đặt tay của anh khiến cho cả vùng không gian như đóng băng. Có vẻ như sự nhẫn nại của Lương Bình Triều cũng đã tới giới hạn.
Cậu ta là ai chứ? Là cậu chủ nhà họ Lương, là thế hệ sau của nhà họ Lương đấy.
Ở Yên Kinh, dù là ai thì có lẽ cũng đều nể mặt cậu ta cả. Vậy mà lúc này, một kẻ bị ruồng bỏ lại dám ăn nói với cậu ta như vậy thì sao cậu ta có thể nhịn được đây?
Nếu cậu ta không ra uy thì làm sao có thể khiến những người anh em kia nể mình chứ? Lương Bình Triều siết chặt nắm đấm, quay lại nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt lạnh như băng.
Lâm Chính chau mày nhưng không thể hiện gì nhiều, vẫn giữa nguyên thái đội nhìn Lương Bình Triều và đợi câu trả lời của cậu ta.
“Đây là cách anh nói chuyện với tôi đấy à?”
Dứt lời, những cô cậu xung quanh cũng bước tới, khởi động khớp cổ tay, cổ chân và cười lạnh lùng với Lâm Chính. Chỉ cần Lương Bình Triều ra lệnh là những người này sẽ hạ gục tên đứng trước mặt này ngay lập tức. Vì dù sao họ cũng chẳng cần bận tâm xem người phụ nữ trong phòng kia sống chết thế nào.
“Cậu cảm thấy giọng tôi có vấn đề à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Có vấn đề gì đâu! Hừ, đúng là không có vấn đề gì cả”.
Lương Bình Triều gật đầu, tức tới mức bật cười. Cậu ta siết nắm đấm, nhếch miệng trông vô cùng dữ tợn. Có lẽ cậu ta cũng chẳng còn nghĩ được nhiều nữa, cứ thế dội nắm đấm về phía Lâm Chính. Nhưng đúng lúc này bỗng có tiếng nói vang lên.
“Bình Triều? Mấy người đang làm gì vậy?
Dứt lời, đám người Lương Bình Triều giật mình, đồng loạt quay qua nhìn.
Một cô gái ăn mặc thời thượng bước tới. Cô gái trang điểm nhẹ nhàng, đeo một chiếc tùi màu đen, đi giày cao gót. Lúc cô bước đi, hương nước hoa ập tới át hết mùi thuốc lá trong không gian.
“Ồ, trông khí chất quá!”
“Nhưng vẫn kém cô gái kia một chút”
“Chuyện gì thế? Sao cái nơi tồi tàn này lại có nhiều người đẹp tới thăm thế?”, mấy người khác tới xem cuộc vui thấy vậy thì không khỏi chảy nước miếng, nhìn cô gái bằng vẻ thèm thuồng. Cô gái khẽ chau mày, không buồn quan tâm.
“Lương Hồng Anh sao?”
Lương Bình Triều nhìn rõ người vừa tới bèn hô lên: “Chị Hồng Anh”.
Cả đám người đều thất kinh. Không ai ngờ, Lương Hồng Anh lại tới đấy.
Lương Hồng Anh nhìn đám đông bằng vẻ tò mò sau đó khi tới gần thì cô ta mới để ý thấy thần y Lâm đang bị đám người Lương Bình Triều bao vây. Cô ta vui mừng lắm, lập tức nói: “Anh Lâm, anh cũng tới rồi à?”
“Ồ, cô Hồng Anh. Xin chào?”, Lâm Chính gật đầu.
“Anh Lâm, anh xem bệnh của cô Thu Yến thế nào rồi?”, Lương Hồng Anh vội vàng nói.
“Tôi kiểm tra sơ qua thì hiện tại tình hình của bà ấy không được lạc quan cho lắm. Tôi đã gọi xe cứu thương để đưa bà ấy tới bệnh viện rồi. Bà ấy không thể ở đây được nữa”, Lâm Chính nói.
“Tới bệnh viện sao?”, Lương Hồng Anh tỏ vẻ bất ngờ. Cô ta nhìn Lương Bình Triều ở bên cạnh, rồi lại nhìn Lâm Chính: “Có thể đi, nhưng…đừng tới bệnh viện nào tốt quá…”
“Tại sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ.
“Chị Hồng Anh, chị nói vậy là sao? Người này là con nuôi của mẹ em. Anh ta đã muốn thể hiện lòng hiếu thảo thì chị đâu có thể ngăn cản được. Lâm Chính, anh đưa mẹ tới bệnh viện hàng đầu đi. Ở đó có những vị bác sĩ giỏi, họ đều là những bác sĩ hàng đầu trong nước. Anh cứ đưa tới đố, chắc chắn là có cơ hội”, Lương Bình Triều mỉm cười nói.
Dứt lời, Lâm Chính lạnh mặt. Anh nhìn chăm chăm Lương Bình Triều và hỏi: “Sao cậu không đưa bà ấy đi từ sớm? Tại sao lại kéo dài tới bây giờ?”
“Chúng tôi cũng không có cách nào mà. Bà ấy bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương rồi. Nhà họ Lương đã nói rõ ràng, không cho phép chúng tôi cứu bà ấy. Nếu chúng tôi tìm bệnh viện thì có lẽ bà ấy cũng bị đuổi ra khỏi đó thôi. Và khi đó chúng tôi cũng bị phạt. Dù sao thì chúng tôi cũng đang tiêu tiền của nhà họ Lương”, Lương Bình Triều nói bằng vẻ bất lực.
“Vậy sao? Vậy mẹ phạm tội gì mà bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương vậy?”, Lâm Chính lại hỏi.
Dứt lời, sắc mặt của Lương Hồng Anh và Lương Bình Triều trở nên mất tự nhiên.
“Anh Lâm, vấn đề này liên quan tới nội bộ nhà họ Lương, chúng tôi không tiện nói”, Lương Hồng Anh khẽ đáp lại.
“Tóm lại là Lâm Chính nếu anh là con nuôi thì anh đưa mẹ nuôi của anh đi khám bệnh đi. Anh không phải người nhà họ Lương, chắc sẽ không gặp vấn đề gì?”, Lương Bình Triều nhún vai.
“Bình Triều, em ngậm miệng lại”, Lương Hồng Anh quát lên.
“Em nói sai gì chứ?”, Lương Bình Triều nhún vai.
“Tóm lại em ngậm miệng lại cho chị là được”, Lương Hồng Anh hừ giọng, nói tiếp với Lâm Chính: “Lâm Chính, anh đừng nghe Bình Triều nói linh tinh. Tóm lại là anh đưa cô Thu Yến tới bệnh viện là được, đừng đưa tới bệnh viện lớn quá, tốt nhất là một phòng khám thôi”.
Lâm Chính chau mày, cảm giác những người này đang giấu diếm mình cái gì đó. Thế nhưng dù có hỏi nữa thì họ cũng sẽ không nói. Sau khi suy nghĩ, anh thản nhiên đáp lại: “Tôi sẽ xử lý”.
“Vậy tốt rồi”, Lương Hồng Anh hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt rối rắm. Cô ta cũng đã điều tra về vị thần y Lâm hiển hách này rồi. Nhưng thật không ngờ thần y Lâm lại chính là người bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm – Lâm Chính.
Anh không hề để lộ thân phận của mình, có lẽ là anh cũng không muốn gặp rắc rối. Nếu không cần thiết thì cô ta cũng nên giữ bí mật này giúp anh.
Có Lương Hồng Anh ở đây, Lương Bình Triều cũng không tiện ra tay nữa. Một lúc sau, xe cứu thương có mặt, mấy người đưa Lương Thu Yến lên xe. Lâm Chính và Tô Nhu cũng đi theo.
Lương Bình Triều và Lương Hồng Anh thì không đi. Dù sao họ cũng là người nhà họ Lương. Có thể đưa Lương Thu Yến tới đây ở đã là Lương Hồng Anh cố gắng hết sức rồi. Nếu không Lương Thu Yến chắc chẳng còn chỗ nào có thể dung thân được nữa.
“Hi vọng Lâm Chính có thể cứu được cô Thu Yến”, Lương Hồng Anh vừa nhìn chiếc xe dần rời xa vừa tự nhủ.
“Em đã nói chuyện với bác sĩ mà trước đó chị mời tới rồi. Bọn họ đều nói mẹ không sống nổi bao lâu nữa, được ngày nào biết ngày đấy. Em với anh cũng cả đã nói chuyện với bố, nếu mẹ đi thật thì những người làm con như bọn em có thể giữ xác mẹ”, Lương Bình Triều nói giọng khàn khàn.
“Đến mẹ mình mà còn không bảo vệ được thì đừng nói những chuyện đó với chị nữa. Cô Thu Yến bị như ngày hôm nay cũng là do chú bất tài, đương nhiên, những người làm con như mọi người cũng phải có trách nhiêm”.
Lương Hồng Anh hừ giọng, đi tới chiếc xe đỗ bên đường và rời đi.
“Hừ, đúng là đồ ngạo mạn”, Lương Bình Triều lầm bầm rồi cũng quay người bỏ đi.