Quay về long mạch dưới lòng đất, Lâm Chính lập tức đi theo Tửu Ngọc về phía Tây Bắc.
Tửu Ngọc sử dụng long lực chạy thật nhanh, vừa chạy vừa lấy máy truyền tin ra xem.
Máy truyền tin của Thương Lan Phúc và Tửu Ngọc. đã được định vị, cho nên Tửu Ngọc có thể nắm được vị trí của Thương Lan Phúc hiện nay.
“Minh chủ, thuộc hạ và Thương Lan Phúc cùng đến chỗ Long Cung, nào ngờ Long Cung đã sập. Dù biết được kết cấu trong Long Cung, nhưng sau khi sập có nhiều tảng đá lớn chặn lối đi, muốn đến tầng cuối tìm thi thể của Diệp Viêm cần có nhiều người. Thế nên Thương Lan Phúc đến Long tộc định tìm vài người giúp đỡ, tôi thì đợi ở Long Cung”.
“Nào ngờ tôi đợi cả nửa ngày, Thương Lan Phúc đột nhiên truyền tin đến nói Long tộc bị đồ sát, bảo tôi nhanh chóng quay về xin cậu chỉ viện. Tôi không dám do dự bèn đến tìm minh chủ”.
'Tửu Ngọc run rẩy nói.
“Nói vậy là bây giờ Thương Lan Phúc không rõ sống hay chết?”
Lâm Chính hỏi.
Hiện chỉ biết cậu ấy đã đến Lãm Đông Thành ở phía Tây Bắc, tôi đã gửi tin cho Thương Lan Phúc nhưng cậu ấy không trả lời. Tôi không biết có ai lấy máy truyền tin của cậu ấy rồi đi đến đó hay không”.
Tửu Ngọc do dự nói. Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng nữa.
Anh không ngờ được long mạch dưới lòng đất vẫn còn nguy hiểm.
Long tộc không phải tồn tại mạnh nhất hay sao? Vì sao còn có người mạnh hơn Long tộc xuất hiện? Những người đó là ai?
Bọn họ từ đâu ra?
Chẳng lẽ là... lối ra vào trong Long Điện?
Không thể nào, rõ ràng mình đã phong ấn lối ra vào đó, ai có thể dễ dàng phá vỡ phong ấn?
Đó là phong ấn mình dùng sức mạnh Tổ Long tạo thành!
Huống hồ cho dù không có phong ấn, trong lối ra vào tràn ngập sức mạnh huyết sát, ai có thể qua được sức mạnh huyết sát đó để đến Long tộc?
Lâm Chính vô cùng nghỉ hoặc, tăng nhanh tốc độ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng đến được Lẫm Đông Thành.
“Minh chủ, bọn họ đang ở bên trong”.
Tửu Ngọc liếc nhìn máy truyền tin, lên tiếng.
Lâm Chính nhìn về phía Lãm Đông Thành, trong ngoài cửa thành không có bóng người nào, nhưng cửa thành lại có nhiều vết máu. Gió lớn thổi qua, trong gió xen lẫn mùi máu tanh...
“Dù Lãm Đông Thành không có nhiều người nhưng cũng không đến nỗi không có bóng người nào, trong đó chắc chắn đã bị tàn sát. Mọi người đợi ở đây, tôi vào †rong xem xem”.
Lâm Chính nói rồi nhảy vọt lên lao vào trong thành.
“Minh chủ! Chúng tôi giúp anh!”.
Mọi người hô lên, cùng nhau xông tới.
Vào trong thành, đập vào mắt lại là cảnh tàn sát.
Trên mặt đất toàn là thi thể, máu chảy thành suối.
Ở cuối con đường vẫn còn nghe được tiếng la hét và chiến đấu.
Lâm Chính lập tức nhìn sang phía phát ra âm thanh.
Đến gần chỗ đó thì thấy nhiều người dân của Lãm Đông Thành đang vây quanh vài người mặc áo choàng đỏ.
Những người này đều gầy gò, người mặc áo choàng, trên mặt đeo mặt nạ màu trắng, tay cầm trường kiếm, ánh mắt bình thản nhìn quanh.
Cho dù xung quanh là mấy nghìn người dân của Lãẫm Đông Thành thực lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ không hề sợ hãi.
Ngược lại, người dân của Lẫm Đông Thành lại lộ vẻ sợ hãi và căng thẳng.
Lâm Chính nắm được vị trí của Thương Lan Phúc. trong số những người dân này.
'Thương Lan Phúc nhìn thấy Lâm Chính thì mừng rỡ, vội vàng hét lên.
“Sư phụ?”.
Người mặc áo choàng đồng loạt nhìn sang Lâm Chính, một trong số đó lập tức la lên.