Đương nhiên Lâm Chính rất coi trọng chuyện bên phía đại hội.
Bây giờ có thể nói là đại hội đã nhắm đến anh.
Cho dù trước khi Lâm Chính rời khỏi long mạch dưới lòng đất đã kiểm soát tin tức ở long mạch dưới lòng đất rất tốt.
Nhưng thủ đoạn của đại hội vô cùng vô tận, không thể nằm rõ hết, một khi bị bọn họ điều tra ra manh mối thì hoàn cảnh của anh sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Muốn đối phó với đại hội không phải chuyện dễ, hơn nữa mình còn không nắm đủ tài liệu về đại hội, cần phải nghĩ cách tìm hiểu rõ tất cả mọi chuyện về đại hội mới được. Biết địch biết ta mới có thể đấu một trận!”.
Lâm Chính suy nghĩ trong lòng.
Chẳng lâu sau, chuyên cơ đã đến sân bay Giang Thành.
Anh rời khỏi sân bay, xe của Mã Hải đã chờ ở bên ngoài từ sớm.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhìn bầu trời trong xanh, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Cuối cùng cũng quay về rồi”.
Lâm Chính cảm khái một tiếng.
Chuyến đi đến long mạch dưới lòng đất lần này, từ lâu anh đã không quan tâm đến sinh tử.
Không phải anh chấp nhất mối thù hận đối với Diệp Viêm, mà là anh biết rằng Diệp Viêm có thù tất báo, nếu không truy sát hắn, để hắn trưởng thành ở long mạch dưới lòng đất sau đó đối phó mình thì mình chắc chắn không có cơ hội phản công.
Kết quả coi như cũng tốt.
Cũng không biết Tiểu Nhu giờ thế nào rồi.
Lạc Thiên có ổn hay không.
Anh ngồi vào xe của Mã Hải, trong lòng vô cùng kích động, khôi phục dáng vẻ của Lâm Chính, nói: “Chở tôi về".
“Vâng Chủ tịch Lâm”.
Mã Hải gật đầu đáp.
Xe chạy băng băng, chẳng mấy chốc đã dừng ở con đường đối diện tòa nhà Quốc tế Duyệt Nhan.
Lâm Chính chỉnh trang lại vẻ bề ngoài, cầm một bó hoa vừa mua trên đường, bước nhanh vào trong tòa nhà.
Hai cô gái ở quầy lễ tân đang cúi đầu trò chuyện, nhìn thấy Lâm Chính bước nhanh vào thì sững sờ, thậm chí còn dụi mắt, cứ tưởng mình nhìn nhầm.
“Chào... Chào phó giám đốc!”,
Một cô gái ở quầy lễ tân lắp bắp hô lên.
“Chủ tịch Tô có ở văn phòng không?”.
Lâm Chính cười hỏi.
“Có... Có ạ, tôi sẽ thông báo cho Chủ tịch Tô ngay...”. “Không cần, tôi tự lên trên là được”.
Lâm Chính cười nói, lập tức đi về phía thang máy.
'Thang máy đưa Lâm Chính lên tầng trên cùng của tòa nhà.
Tòa nhà này đã được sửa sang qua.
Sau khi Tô Nhu gia nhập Thương Minh, nghiệp vụ cùng càng lúc càng phát triển, quy mô của công ty đương nhiên đã khác xưa.
Lâm Chính bước nhanh đến trước văn phòng của Tô Nhu, đang muốn gõ cửa thì lại thấy nữ thư ký đeo kính gọng đen đi tới.
Nhìn thấy Lâm Chính, nữ thư ký cũng giật mình, mím chặt môi.
“Suy.
Lâm Chính ra hiệu cho cô ta im lặng.
Thư ký hiểu ra, vội vàng gật đầu. Sau đó Lâm Chính đẩy cửa đi vào.
Lúc này Tô Nhu đang vùi đầu trước bàn làm việc, có vẻ như đang duyệt tài liệu.
Cô cũng cảm giác được có người vào, nhưng không ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Mời ngồi”.
Lâm Chính ngạc nhiên, khẽ mỉm cười, nhìn lướt qua gương mặt Tô Nhu, đi vòng ra phía sau cô, đặt tay lên Vai cô.
“A,
Tô Nhu giật mình đứng bật dậy, sau đó tức giận mắng: “Chủ tịch Sở! Anh muốn chết à?!”.