Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5825: Ông Long có chút lo lắng



"Khó sao?"

Lâm Chính bình thản hỏi: "Bọn họ không muốn xuất hiện sao?"

"Bọn họ đều tới đây vì tiền, chỉ cần cậu có tiền thì họ có thể làm việc cho cậu. Nhưng đại nhân xem ra có quan hệ gì đó với Long Mạch tộc. Nếu bọn họ biết được thì sao có thể làm việc cho cậu?"

Ông Long đáp. "Những người này đang chống lại Long Mạch tộc sao?"

"Đương nhiên, dù sao bọn họ cũng bị Long Mạch tộc lưu đày".

"Vậy nếu tôi thay mặt Long Mạch tộc tha thứ cho những tội ác trong quá khứ của họ và khôi phục thân phận tộc nhân cho họ thì sao?"

Lâm Chính lại hỏi.

Anh vừa dứt lời, ông Long sửng sốt, sau đó liên tục lắc đầu: "Đại nhân, xin cậu đừng đùa nữa, chuyện này không thể một mình cậu nói là xong được".

"Có vẻ như ông không tin tôi?" "Lẽ nào cậu là Long Tử?"

Ông Long lẩm bẩm.

"Tôi không phải Long Tử, nghiêm túc mà nói, tôi chính là ngư: šp nhận truyền thừa của Chân Long. Long Mạch tộc không cần Long Tử nữa rồi, đã có người nhận truyền thừa thì tước vị hữu danh vô thực kia cũng không cần phải tồn tại nữa".

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Ông Long nghe vậy, hai mắt rưng rưng, sau đó trực tiếp quỳ lạy Lâm Chính.

“Nếu tội ác của chúng tôi có thể được tha thứ, thân phận thành viên của tộc Long Mạch có thể được khôi phục, lá rụng về cội thì lão Long này dù có phải tan xương nát thịt cũng sẵn sàng đi theo đại nhân”.

Ông Long vô cùng kích động.

Ông ta đã chịu kiếp lưu đày quá lâu rồi.

Mặc dù lưu lạc nhân gian cũng có nhiều thứ thú vị, nhưng trong lòng những người như ông ta vẫn luôn hiện hữu một nỗi nhớ quê nhà.

Dù cho Long Mạch tộc kia có lạnh lẽo, vô vị đến đâu.

"Chúng tôi liều mạng vì tiền, vì tiền mà việc gì cũng dám làm là bởi đã quen với thói tiêu xài hoang phí, đảm chìm trong rượu và nữ sắc để ru ngủ bản thân, khiến tâm hồn không trở nên quá trống rỗng. Nhưng càng như vậy, chúng tôi càng nhớ quê hương. Nếu đại nhân thực sự có thể giúp chúng tôi thực hiện ước nguyện này, chúng tôi chắc chắn sẽ quy phục”.

Ông Long cung kính nói.

"Rất tốt".

Lâm Chính gật đầu, tuỳ ý vẫy tay một cái.

Viu viu viu...

Vài cây kim bạc bay ra, châm vào đầu gối ông Long.

Trong nháy mắt, Long lực đặc biệt trên cây kim giúp ông. Long hồi phục vết thương.

Chỉ một lát sau, ông Long cảm thấy cơn đau ở đầu gối biến mất quá nửa, cảm giác như có thể đứng dậy được.

Quả là y thuật kinh thiên.

Nhưng điều càng khiến ông ta ngạc nhiên là loại Long lực này.

Cảm nhận được luồng Long lực ấm nóng vừa đi vào cơ thể mình, ông Long đã tin tưởng Lâm Chính bảy tám phần.

"Đa tạ đại nhân! Đa tại"

Ông Long vội vã dập đầu vái lạy.

"Những người đó cũng ở Giang Thành sao?” "Đa số họ đều ở tỉnh ngoài".

"Tôi cho ông thời gian, ông hoả tốc gọi họ tới Giang Thành gặp tôi".

"Đại nhân, không vấn đề gì. Có điều... trong đó có lẽ có vài người, sẽ không băng lòng..."

Ông Long nói bằng giọng nghi hoặc. "Không bằng lòng?”

"Không sai, mấy người nà đầu, có điều thân thủ của họ rất tính khí nóng nảy, lại cứng

"Vậy sao? Thân thủ tốt là được, ông cứ nghĩ cách đưa họ. tới, tôi sẽ nói chuyện với họ".


"Vậy thì được rồi".

Ông Long thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, gương mặt lộ vẻ do dự: "Đại... đại nhân... còn Sở Tử Minh... phải làm sao?”

"Đây là đất Giang Thành, anh ta chạy không thoát được. Còn việc của Sở Tử Minh ông cũng không cần lo, trả lại tiền cho anh ta là được".

Lâm Chính bình thản đáp rồi quay lưng rời đi.