Lâm Chính xua tay, đương nhiên anh không có hứng thú cùng Sở Tử Minh nói nhảm.
Cung Hỉ Vân lập tức mang Sở Tử Minh ra khỏi văn phòng.
Chẳng bao lâu, Sở Tử Minh bị Cung Hỉ Vân kéo xuống hầm để xe, đánh cho một trận rồi ném ra khỏi trụ sở Dương Hoa.
Về phần tập đoàn Tinh Giai, họ cũng tuyên bố rút khỏi thị trường Giang Thành vào sáng sớm hôm sau.
Do tập đoàn Tinh Giai đột ngột rút lui, việc không thực. hiện hợp đồng với công ty quốc tế Duyệt Nhan là đơn phương vị phạm hợp đồng nên Tô Nhu đột nhiên nhận được một khoản tiền bồi thường thiệt hại lớn.
Nhìn số dư tài khoản của mình tăng đột ngột, Tô Nhu không khỏi có chút bối rối.
"Em đang nhìn cái gì mà thất thần vậy?”
Lâm Chính bước vào văn phòng của Tô Nhu, không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy cô vẫn đang ngơ ngác nhìn chăm chằm vào màn hình máy tính.
"Phi vụ hợp tác với tập đoàn Tinh Giai bị huỷ. Tinh Giai đột nhiên rời khỏi Giang Thành và không có ý định tiếp tục thực hiện hợp đồng. Họ đã trả cho em một khoản tiền bồi thường thiệt hại lớn”.
Tô Nhu hít sâu một hơi nói.
"Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Chẳng cần làm gì mà lại kiếm được rất nhiều tiền”.
"Nhưng Tinh Giai là một nền tảng lớn. Nếu chúng ta có thể hợp tác với họ, điều đó chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều trong việc mở rộng thị trường nước ngoài. Bây giờ chúng ta đã mất đi cơ hội này, em không biết khi nào mới có lại cơ hội như vậy trong tương lai”.
Tô Nhu thở dài.
"Không sao cả”.
Lâm Chính cười nói: "Dù sao em cũng đã gia nhập. Thương Minh, về sau nhất định còn rất nhiều cơ hội, sợ gì chứ?"
"Cũng phải”.
Tô Nhu day day thái dương, sau đó nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười: "Được rồi, vô duyên vô cớ mà kiếm được bộn tiền. Chúng ta đi ăn thôi”.
"Được!"
Lâm Chính gật đầu.
Hai người tuỳ ý chọn một nhà hàng rồi vào trong ngồi.
Nhưng dù họ có ngồi trong góc thì Tô Nhu xinh đẹp quyến rũ vẫn luôn là tâm điểm của toàn bộ nhà hàng.
“Đó là lý do tại sao em không thích ra ngoài ăn”.
Tô Nhu hình như không thích ánh mắt của những người xung quanh nên không khỏi cảm thán.
"Haha, quen rồi là tốt. Bây giờ em đã trải nghiệm được. cảm giác trở thành một đại minh tinh rồi phải không?"
Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu trợn mắt nhìn anh, định trả treo mấy câu rồi rời đi. Nhưng vào lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Tô Nhu cầm điện thoại lên xem, không khỏi sửng sốt. "Chuyện gì vậy?"
Lâm Chính nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt Tô Nhu thì không khỏi tò mò hỏi.
"Một người bạn gửi thiệp mời em đến dự đám cưới vào ngày mail"
Tô Nhu cau mày.
“Chỉ cần mừng cỡ hai trăm tệ là đủ rồi, không cần đi đâu”.
Lâm Chính mỉm cười.
"Đám cưới được tổ chức vào ngày mai mà thiệp mời tối hôm trước mới gửi. Xem ra em cũng không quan trọng lắm
trong lòng người bạn này!”
"Có lý, gấp gáp như vậy, người bình thường làm sao có thể kịp sắp xếp thời gian?"
Tô Nhu gật đầu nói: “Vậy tôi sẽ gửi tiền mừng rồi nói với cô ấy vài câu”.
'Ừm!",
Lâm Chính gật đầu, cũng không quá để tâm đến chuyện này, tiếp tục ăn.
Nhưng vào lúc này, Tô Nhu còn đang gõ tin nhän thì chiếc điện thoại trong tay cô bỗng rung lên.
Tô Nhu không khỏi sửng sốt, lập tức nhìn Lâm Chính. "Điện thoại của bạn học kia sao?"
Lâm Chính cảm thấy kỳ quái hỏi.
Tô Nhu gật đầu.
"Em tự xem tình hình rồi giải quyết xem”.
Lâm Chính đáp.
Tô Nhu tò mò hỏi.
"Chị đang cần phù dâu. Nếu em không đến thì sao mà được?"
Giọng nữ trong điện thoại lo lắng nói. "Phù dâu?"
Tô Nhu cảm thấy hết sức khó hiểu: “Em đã kết hôn rồi, làm sao có thể làm phù dâu được?”