Thương Lan Phúc liên tục gửi tin nhắn cho Tửu Ngọc ở bên ngoài.
Tuy nhiên, khi vào sâu bên trong thì tín hiệu bị gián đoạn hoàn toàn.
Nếu muốn bắt được tín hiệu thì ít nhất bạn phải quay lại tầng ba.
Nhưng Thương Lan Phúc lại không biết người của Đại hội đã tới tầng ba chưa.
Nếu gặp người của Đại hội thì Thương Lan Phúc nắm chắc phần thua.
Dù sao ngay cả Long Mạch tộc cũng bị Đại hội tàn sát, vậy thì người của Đại hội sao có thể là cao thủ bình thường?
"Đại... đại nhân...những kẻ đó hiện đang ở tầng mấy?"
Đoàn người thận trọng tiến về phía trước, một người không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, phái người đi thăm dò con đường phía trước. Nếu có vấn đề gì thì lập tức báo cáo”.
Thương Lan Phúc ra lệnh.
"Vâng".
Cả đội lập tức cử ra một người tiền trạm chạy về phía trước.
Thương Lan Phúc và những người khác từ từ theo sau.
Lúc này Lâm Chính đã lên máy bay bay về phía biên giới, chuẩn bị đi thẳng đến vực Diệt Vong.
Nhưng khi xuống máy bay, lập tức có một đám người bao vây xung quanh và chặn anh ở bên ngoài sân bay.
"Lâm thần y, anh một mình tới đây là đang muốn đi đâu? Vực Diệt Vong sao?"
Một người đàn ông đeo kính gọng vàng mỉm cười hỏi.
"Các anh là người của Đại hội phải không?"
Lâm Chính cau mày và liếc nhìn đám người này.
"Lâm thần y, hình như anh đã quên kết quả điều tra vụ việc ở long mạch dưới lòng đất còn chưa có, anh không thể tự ý di chuyển lung tung”.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng nhún vai.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính đột nhiên giơ một tay ra nắm lấy cổ áo của người đàn ông.
Thấy anh làm vậy, tất cả các cao thủ xung quanh của Đại hội lập tức vây lại xung quanh, khí tức đáng sợ của họ bộc phát, nhìn anh chằm chằm như diều hâu nhìn con mồi.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi.
"Các người đang theo dõi tôi sao?"
"Lâm thần y, tôi khuyên anh không nên kích động, anh ra tay với tôi cũng chẳng có ích lợi gì cho anh cả".
Người đàn ông đeo kính gọng vàng mỉm cười nói.
"Vậy các anh cũng nên hiểu rõ, đừng ngăn cản tôi tới vực Diệt Vong. Các người chỉ nói một câu đã muốn lấy đi một nửa tài nguyên của vực Diệt Vong. Anh có biết điều này có ý nghĩa gì không? Nghĩa là tất cả mọi người dân của vực Diệt Vong đều bất mãn và căm ghét Đại hội!”
"Vậy thì sao?"
Người đàn ông đeo kính gọng vàng lãnh đạm, cười nhạt nói: “Cho dù bất mãn thì bọn họ có thể chống lại Đại hội được hay sao?”
"Nhưng họ chắc chắn có thể giết một kẻ như anh”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng khẽ run lên.
"Nghe đây, giờ tôi tới vực Diệt Vong là để xoa dịu mọi người. Người dân vực Diệt Vong đông như vậy, Đại hội có mạnh tới đâu cũng không thể coi thường sức mạnh quần chúng này. Cho dù các người có thể thắng nhưng những kẻ như anh cũng sẽ bỏ mạng vô số, đến nỗi xương cốt chất thành núi. Nếu việc này xảy ra thì không phải do tôi mà là do anh đã cản đường tôi, không cho tôi tới vực Diệt Vong, không để tôi an ủi người dân đang oán hận ngút trời ở đó. Anh sẽ trở thành tội đồ trong trận chiến đó, cũng sẽ trở thành tội đồ của Đại hội, hiểu chưa?"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Đại nhân, giờ… giờ chúng ta nên làm thế nào?"
Những tay sai bên cạnh nhanh chóng bước tới và hỏi người đàn ông đeo kính gọng vàng.
"Lâm thần y nói không sai, người dân của vực Diệt Vong lúc này cần được xoa dịu, nhưng chuyện này cũng cần phải báo lên trên, lập tức gọi điện thông báo!"
Người đàn ông đeo kính gọng vàng nhìn theo chiếc xe của Lâm Chính đang phóng đi, khàn giọng nói.