Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5848: Xin đại nhân dừng tay



 "Có gì đó không đúng!" 

 

 

Một người trầm giọng nói. 

 

"Có gì mà không đúng?" 

 

"Chu Đà có vấn đề!" 

 

"Chu Đà?" 

 

"Phái một người canh gác tầng bốn, những người còn lại đi theo Chu Đà!" 

 

"Vâng!" 

 

Chẳng mấy chốc, đám người đã đến tầng sáu. 

 

Lâm Chính cũng đã xông lên tầng sáu. 

 

Vừa bước vào tầng sáu, cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử của anh giãn nở vô số lần. 

 

Đúng vào lúc này, gã đàn ông tóc đỏ đang dùng tay bóp chặt cổ Thương Lan Phúc và giơ lên cao. 

 

Lòng bàn tay của hắn dường như có nhiệt độ rất cao, nhiệt lượng đáng sợ đó nung chảy sức mạnh phi thăng của Thương Lan Phúc, tác động vào da thịt anh ta. 

 

Da thịt ở cổ Thương Lan Phúc đã chuyển sang hai màu đen sì và đỏ loét lẫn lộn, toàn thân anh ta co giật dữ dội. 

 

Thương Lan Phúc mở miệng, cố gắng phát ra âm thanh gì đó, nhưng sau cùng lại không thốt ra được từ nào mà chỉ có khói trắng bay ra từ thất khiếu. 

 

"Dừng tay!" 

 

Lâm Chính gầm lên. 

 

"Ồ?" 

 

Gã đàn ông tóc đỏ quay lại, nhìn thấy Lâm Chính thì cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: "Chu Đà? Cậu vừa nói gì vậy? Cậu... bảo tôi dừng lại à?" 

 

"Đại nhân, đừng giết hắn!" 

 

Lâm Chính đột nhiên bình tĩnh lại, vội vàng hét lên: "Người này có thể có liên quan đến đội quân bị tiêu diệt trước đó của chúng ta, xin đại nhân dừng tay!" 

 

"Có điều, tôi đã cho kẻ này một cơ hội, nhưng hắn lại không chịu hợp tác. Loại người như vậy làm sao được phép sống? Hắn phải bị giết! Phải giết!" 

 

Gã đàn ông tóc đỏ bình tĩnh nói, sau đó trực tiếp nắm lấy thân thể Thương Lan Phúc áp vào ngực hắn. 

 

Trong phút chốc, thân thể Thương Lan Phúc bắt đầu tan chảy. 

 

Hơi thở của Lâm Chính gần như đông cứng lại, anh điên cuồng lao tới...

Lâm Chính tốc độ cực nhanh, toàn thân giống như một viên đạn đại bác bắn thẳng về phía trước. 

 

Gã đàn ông tóc đỏ thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Chính lao tới hất văng. 

 

Rầm! 

 

Gã đàn ông tóc đỏ bay ra và đâm vào một tảng đá lớn vừa sụp xuống, tảng đá lập tức nát vụn. 

 

Mặt đất lại rung chuyển, bụi bay mù mịt. 

 

Lâm Chính vội vàng ôm lấy Thương Lan Phúc. 

 

Nhưng cơ thể Thương Lan Phúc lúc này đã bị nung chảy đến bảy tám phần. 

 

Chỉ còn thoi thóp thở nhờ chút ý chí sống sót cuối cùng. 

 

Ngọn yêu hỏa đáng sợ vẫn đang không ngừng liếm vào da thịt Thương Lan Phúc. 

 

"Th...thầy..." 

 

Thương Lan Phúc mở miệng thều thào một cách khó khăn. 


 

Nhưng ngay lúc anh định ra tay thì Thương Lan Phúc đã dùng cánh tay còn lại giữ chặt lấy tay anh. 

 

Lâm Chính sững lại.