Thu Tẩm Nhiễm lại do dự đưa mắt nhìn Kiều Bất Dịch.
"Thu đại nhân, lần này chúng ta mời Lâm thần y đến đây là vì chuyện khai thác này. Đến giờ phút này rồi cũng. không cần giấu giếm điêu gì nữa".
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.
"Vậy được".
Thu Tẩm Nhiễm gật đầu, nhìn về phía Lâm Chính: "Lâm thần y, thành thật mà nói, lần này chúng tôi mời anh tới đây bởi vì hy vọng anh có thể giúp chúng tôi khai thác bột Tử Thiên!"
"Muốn tôi giúp các người khai thác bột Tử Thiên sao? Cô có chắc mình không nói nhầm không?”
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Nếu bột Tử Thiên thực sự quan trọng như lời họ nói thì việc này chẳng khác nào...
Nếu nhờ Lâm Chính hỗ trợ khai thác, chẳng phải là chỉ cho anh cách khai thác loại bột này sao?
Đây không phải là cách Đại hội đối xử với người ngoài!
Lâm Chính có chút cảnh giác, trầm giọng nói: "Đại hội nhiều nhân tài, cao thủ nhiều như sao trên trời, vì sao các người không nhờ Đại hội giúp đỡ mà lại tìm tôi?"
"Lâm thần y, xin đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng có khó khăn của mình! Thực ra chúng tôi tới vực Diệt Vong này là do đã chủ động ứng tuyển. Vốn dĩ nhiệm vụ này được giao cho kẻ thù của chúng tôi trong Đại hội. Nhưng để không bị vượt mặt, chúng tôi đã tìm đủ mọi cách để giành lấy nhiệm vụ này, nhưng hiện tại công việc khai thác đang có chút vấn đề. Nếu bây giờ chúng tôi nhờ đến sự giúp đỡ từ phía Đại hội thì chẳng phải chúng tôi là kẻ bất tài sao?"
Thu Tẩm Nhiễm thở dài.
"Lâm thần y, chín người thì mười ý. Đại hội chúng tôi mặc dù có trách nhiệm chung là duy trì trật tự thế giới, nhưng mỗi người bên trong Đại hội đều có suy nghĩ khác nhau. Trong Đại hội cũng có rất nhiều tiếng nói khác nhau. Tôi hy vọng cậu có thể hiểu được".
Kiều Bất Dịch bước tới, nghiêm túc nói. "Chính xác thì các người muốn tôi làm gì?" Lâm Chính hỏi lại.
"Lâm thần y y thuật cao minh, mà mỏ Tử Thiên này trước giờ chưa từng được khai thác. Vì vậy, có rất nhiều cạm bẫy tự nhiên và chướng khí ở bên trong đó. Nhân viên y tế của chúng tôi chưa đủ trình độ, khi có người bị thương bên trong mỏ, họ không thể chữa trị được. Nhưng nếu có y thuật vô song của Lâm thần y hỗ trợ thì chúng tôi sẽ không còn gì phải e ngại, nhiệm vụ lần này nhất định sẽ thành công viên mãn".
Kiều Bất Dịch mỉm cười.
Lâm Chính nghe vậy thì cười nhạt, nói: "Ý tưởng của ông không tệ, nhưng tại sao tôi phải giúp ông? Tôi không phải thành viên của Đại hội".
"Lâm thần y đừng vội, xin cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cho anh mức đãi ngộ thỏa đáng!"
'Thu Tẩm Nhiễm vội vàng nói. "Các người có thể đưa ra những điều kiện gì?"
"Việc này sao... Lâm thần y, chúng ta đều biết rằng đối với cậu thì tiên bạc hay mỹ nhân đều không phải thứ đáng quan tâm. Thứ cậu có hứng thú nhất chính là những món bảo bối, đặc biệt là những thứ hiếm có khó tìm".
Kiều Bất Dịch đột nhiên đến gần, hạ giọng rồi cười nói: "Lâm thần y, không biết... cậu có hứng thú với mỏ Tử Thiên không?”
"Mỏ Tử Thiên?"
Lâm Chính hơi thở dồn dập, đồng tử hơi giãn ra.
"Lâm thần y, anh... anh nói cái gì?" "Tôi nói...tôi từ chối". Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Chẳng lẽ Lâm thần y không có hứng thú với mỏ Tử Thiên?"
'Thu Tẩm Nhiễm sững người. "Không, tôi rất có hứng thú với mỏ Tử Thiên, nhưng... tôi không biết cách sử dụng bột Tử Thiên, vậy thì có hứng thú cũng đâu có tác dụng gì?"