Nhìn dáng vẻ của họ có lẽ sắp không chờ được nữa rồi.
Nhưng Lâm Chính suốt dọc đường lại vô cùng lơ đãng, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
Ngay cả khi đi tới đằng trước đoàn quân, anh cũng không phản ứng lại.
"Lâm thần y? Lâm thần y!"
Kiều Bất Dịch nhìn Lâm Chính đang trầm tư, không khỏi cất tiếng gọi vài lần.
Nhưng Lâm Chính tựa hồ không nghe thấy.
Mãi đến khi Kiều Bất Dịch hét lên mấy lần nữa, Lâm Chính mới phản ứng lại.
"Hả? Kiều phó tướng quân, sao vậy?”
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn Kiều Bất Dịch, nghi hoặc hỏi.
"Lâm thần y, mời lên ngựa, chúng ta sắp xuất phát". Kiều Bất Dịch khẽ cau mày nói.
"Ồ xin lỗi".
Lâm Chính mỉm cười, sau đó đi tới chỗ con ngựa được chỉ định rồi nhảy lên lưng ngựa.
Cả đoàn khởi hành.
Kiều Bất Dịch cau mày nhìn chằm chằm Thu Tẩm Nhiễm, nghiêm nghị nói: “Cô đã nói cho hắn hết phương pháp chưa?”
"Nói rồi”.
"Chỉ là cách sử dụng căn bản thôi phải không? Những thứ khác đều không nói phải không?”
Kiều Bất Dịch lại hỏi.
Thu Tẩm Nhiễm do dự một chút, thấp giọng nói: "Tôi vốn định chỉ nói một chút những kiến thức rất cơ bản mà thôi. Nhưng hắn ta rất giảo hoạt, hắn cố ý hỏi một số câu rất đơn giản, sau đó ngày một đi sâu để khai thác thông tin từ tôi. Tôi nhất thời không cảnh giác nên đã nói thêm một chút..."
"Nói thêm một chút?" Sắc mặt Kiều Bất Dịch có chút mất tự nhiên.
Ông ta đương nhiên biết cái gọi là "nói thêm một chút" này có nghĩa là gì.
"Chẳng trách Lâm thần y hiện giờ lại mất tập trung như vậy, chỉ sợ hắn còn đang suy đoán về bí ẩn của bột Tử Thiên!"
"Hừ, hắn suy đoán thì có sao? Dù có biết cách dùng bột thì hắn cũng không thay đổi được gì!"
Trong mắt Thu Tẩm Nhiễm lại loé lên một tia lạnh lùng: “Khi đến khu vực khai thác mỏ, chúng ta có thể gán cho hắn bất cứ tội danh nào mà chúng ta muốn! Lúc đó, chúng ta chỉ cần bắt hắn và áp giải hắn đến Đại hội là được. Vậy thì chúng ta không chỉ giải quyết được một vấn đề mà còn lập công lớn!”
"Hy vọng mọi chuyện đều suôn sẻ".
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói, nhưng lại có chút không yên tâm.
Cả đoàn quân rầm rập tiến về khu mỏ khai thác bột Tử Thiên.
Đi được nửa đường, Lâm Chính cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Khi anh bắt đầu nhìn xung quanh, anh nhận ra rằng đây vẫn là vực Diệt Vong, nhưng là một vùng đất hoang rất xa về phía Bắc.
"Cái gì? Kiều phó tướng quân, đây là khu vực khai thác bột Tử Thiên ở vực Diệt Vong sao?"
Lâm Chính kinh ngạc hỏi. “Đúng vậy, chúng tôi phát hiện có một mỏ bột Tử
Thiên mới ở vực Diệt Vong nên Đại hội đã sắp xếp để chúng tôi khai thác nó".
Kiều Bất Dịch mỉm cười. Lâm Chính cau mày.
Ở vực Diệt Vong này cũng có mỏ bột Tử Thiên, chứng tỏ trên thế giới còn nhiều nơi cũng có mỏ khoáng này.
Nếu như có thể tìm thấy một mỏ bột Tử Thiên mới để khai thác thì với năng lượng của thứ bột này, sức mạnh vũ khí sẽ được cải thiện rất nhiều và sẽ có được rất nhiều lợi thế trong cuộc đối đầu.
Nhưng phương pháp để tìm ra mỏ bột Tử Thiên là gì? Lâm Chính không biết gì cả.
Có vẻ như Kiều Bất Dịch và Thu Tẩm Nhiễm vẫn còn giấu anh rất nhiều điều.
Không ai có thể ngờ một nơi như vậy lại có bột Tử Thiên.
Lúc này, Kiều Bất Dịch đột nhiên cưỡi ngựa tiến lên và phi nước đại về phía trước.
Lâm Chính tò mò đưa mắt nhìn ông ta.
Kiều Bất Dịch phi tới khoảng trống trước mặt, nhìn xung quanh rồi nói: "Chính là chỗ này!"