Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5899: Các người đang cố tình khiêu khích bọn tôi à



Trên con đường dẫn từ núi Thiên Thần đến liên minh Thanh Huyền, một chiếc Mercedes-Benz đang phóng đi rất nhanh.

Đây là con đường do Lâm Chính sai người trùng tu lại.

Ở vực Diệt Vong có rất nhiều công trình như vậy.

Bởi vì người ở vực Diệt Vong chỉ bận rộn tu luyện và theo đuổi sự trường sinh nên trình độ công nghệ và các dự án hiện đại hóa ở đây rất lạc hậu, thậm chí ở hầu hết khắp mọi nơi đều không có nổi một con đường đàng hoàng.

Để thuận tiện cho việc vận chuyển tài nguyên tại vực Diệt Vong, Lâm Chính đã ra lệnh cho mọi người bắt đầu xây dựng đường sá.

Muốn làm giàu thì trước hết phải làm đường, nguyên tắc này từ xưa đến nay không thay đổi.

"Từ tiên sinh, tại sao Lâm tiên sinh lại vội vã triệu tập. chúng ta tới trụ sở liên minh? Thí nghiệm của chúng ta chỉ mới đi được nửa chặng đường! Tại sao lại làm gián đoạn thử nghiệm vào giai đoạn quan trọng này cơ chứ?"

Một nhà nghiên cứu ngồi ở ghế phụ không khỏi phàn nàn.

"Lâm tiên sinh luôn rất ủng hộ việc nghiên cứu của tôi, nếu không có chuyện gì lớn thì cũng sẽ không quấy rầy! Anh ấy vội vàng gọi tôi đến và yêu cầu tôi đưa cậu đi cùng chắc chắn là do đã có phát hiện mới, có lẽ phát hiện này sẽ cực kỳ có ích cho việc nghiên cứu của chúng. ta.

Từ Chính mỉm cười nói.

Từ Chính và Lâm Chính làm việc cùng nhau đã lâu, đương nhiên anh ta cũng hiểu rất rõ con người Lâm Chính. Điều đó khiến Từ Chính vô cùng kỳ vọng vào chuyến đi lần này.

Ba nhà nghiên cứu còn lại trên xe nghe Từ Chính nói vậy thì im lặng gật đầu.

Chiếc xe đang lao về phía trước với tốc độ một trăm năm mươi km/h.

Đây là vực Diệt Vong nên cũng chẳng có xe cộ gì nhiều, càng không có giới hạn tốc độ.

Nhưng ngay khi chiếc xe đang tăng tốc, tài xế bất ngờ nhận thấy có vài bóng người xuất hiện trước mặt, anh ta giật mình và nhanh chóng đạp phanh.

KétI

Chiếc xe kéo lê một vệt dài trên mặt đường trước khi dừng lại.

Mọi người trong xe đều sửng sốt nhìn tài xế.

"Có chuyện gì vậy?" 

Từ Chính cau mày.

"Từ tiên sinh, trước mặt có người!"

Tài xế chỉ tay vào con đường phía trước.

Từ Chính nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Lúc này anh ta mới phát hiện trên con đường phía trước có năm bóng người mặc áo choàng đen sóng vai nhau đi về phía trước.

Bọn họ dàn hàng ngang nên vô tình chặn kín cả con đường.

“Hãy bấm còi và bảo họ nhường đường”. Từ Chính nói.

Người lái xe gật đầu và lập tức bấm còi. Bíp bíp!

Vài tiếng còi chói tai vang lên.

Một trong năm người lập tức quay lại liếc nhìn chiếc xe phía sau.

Nhưng người này chỉ liếc nhìn một cái rồi phớt lờ, quay đầu lại và tiếp tục bước đi. 

Tài xế có chút khó chịu, bấm còi mạnh hơn rồi thò đầu ra ngoài nói lớn.

"Này mấy người anh em, có thể có thể nhường đường chút không? Chúng tôi đang vội!"

Lần này, năm người kia cuối cùng cũng dừng lại.

Có lẽ do cảm thấy tiếng còi quá chói tai, một trong năm người quay lại rồi đi về phía chiếc xe.

Người lái xe nhìn người đàn ông mặc áo choàng, tim thắt lại vì sợ hãi.

"Đừng sợ, đây là vực Diệt Vong, là địa bàn của Lâm tiên sinh, mọi người sợ gì chứ?”

Từ Chính an ủi mọi người, sau đó mở cửa xe định đích thân đi thương lượng.

"Anh bạn, thành thật xin lỗi, chúng tôi có việc gấp phải đến liên minh Thanh Huyền. Chúng tôi là người của liên minh Thanh Huyền!"

mặt tái nhợt, hốc mắt toàn là màu đen, dường như bên trong con mắt có những đường vân kỳ lạ trông vô cùng đáng sợ.

"Liên minh Thanh Huyền?"

Chỉ nghe đối phương khàn giọng nói: "Thật trùng hợp, bọn tôi cũng đang đi tới liên minh Thanh Huyền. Có điều trước đó các người tuýt còi với bọn tôi là có ý gì? Các người đang cố tình khiêu khích bọn tôi à?" 

"Này? Mấy người là ai? Sao có thể đi đứng như vậy?”