Thanh kiếm mềm kỳ lạ toả ra ánh sáng chói lóa. Con kim xà giống như một sinh vật sống, quấn chặt lấy Lâm Chính. Trong nháy mắt, nó đã quấn được ba vòng xung quanh anh.
Tuy nhiên, đối mặt với tình thế này, Lâm Chính lại không hề hoảng sợ mà ngược lại cơ thể chỉ khế rung lên.
Tỉnh tang! Luồng sáng màu vàng bao bọc thanh kiếm mềm trực tiếp bị đánh tan. Thanh kiếm rung lên dữ dội.
Bàn tay đang cầm thanh kiếm của đội trưởng đội duy trì trật tự cũng bị phản lực làm cho run rẩy.
Nhưng hắn nắm chặt thanh kiếm không chịu buông, trong cơ thể xuất hiện một luồng sức mạnh thần bí và kỳ lạ để đối chọi với sức mạnh của Lâm Chính.
"Hừ, chút thủ đoạn nhỏ này của anh không đối phó được với chúng tôi đâu! Chết đi"
Tên đội trưởng gầm gừ và đột ngột thu lại kiếm. Thanh kiếm mềm ban nãy đang quấn lấy Lâm Chính lập tức được rút về.
Sau đó, thanh kiếm lại được vung lên, chém vào cơ thể Lâm Chính như một chiếc roi da.
Vút!
Vút!
Chỉ nghe thấy tiếng da thịt bị xé nát.
Một lượng lớn máu bản tung tóe lên người Lâm Chính.
Những kẻ trong đội duy trì trật tự lập tức nhìn sang.
Trên người Lâm Chính lúc này đã xuất hiện một vết kiếm chém rất sâu.
Vết kiếm này bắt đầu từ cổ, ngoằn ngoèo và kéo dài đến tận phần bụng của anh.
Từ vết chém không ngừng tràn ra máu tươi, khiến người ta nhìn mà cảm giác tê dại cả da đầu.
Nếu là người bình thường, có lẽ đã bị thanh kiếm này chém thành nhiều mảnh.
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động, trên mặt không có biểu cảm gì, tựa hồ hoàn toàn không để ý đến vết chém trên người mình.
“ồ, chỉ có thế thôi sao?”
Tên đội trưởng cười khẩy.
“Không phải tôi mới là người nên nói câu này sao?” Lâm Chính đột nhiên cất tiếng đáp.
"Hả?"
Tên đội trưởng cau mày. Đột nhiên, một cảnh tượng vô cùng đáng sợ xuất hiện.
'Vết kiếm trên người Lâm Chính đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Da thịt nhanh chóng liền lại như lúc trước, như chưa từng bị thương. Trong chớp mắt, vết chém đáng sợ biến mất. "Cái gì?"
Hơi thở của tên đội trưởng như ngưng lại, hắn ta không thể tin vào những gì mình đang thấy.
Tuy nhiên hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại và gật đầu liên tục: 'Không hổ là Lâm thần y, quả nhiên là cao thủ Y đạo - Võ đạo hàng đầu. Bội phục!"
"Nếu anh đã biết tôi là cao thủ Y đạo - Võ đạo vô song thì anh cũng nên hiểu rằng nếu anh không thể giết tôi ngay lần đầu thì chắc chắn sẽ không bao giờ giết
được tôi!"
"Yên tâm đi, Lâm thần y, chúng tôi có phương pháp để một lần tiêu diệt kẻ thù tận gốc, hơn nữa còn có rất nhiều!"
Tên đội trưởng cười khẩy.
"Vậy thì cho tôi xem đi!"
"Tốt lắm, tôi sẽ cho anh thoả ước nguyện!"
Tên đội trưởng đột nhiên giơ tay lên và vươn về phía Lâm Chính.
Ống tay áo của hắn đột nhiên nổ tung, để lộ cánh tay của hẳn ra ngoài. Nhưng cánh tay này trông rất khác thường, nó được bao bọc bởi hai miếng giáp bảo vệ tay
màu trắng.
Từ miếng giáp bảo vệ này toả ra một luồn sức mạnh khổng lồ, đồng thời bên trên nó cũng xuất hiện nhiều đường vân kỳ lạ.
Đây rõ ràng là món pháp bảo chỉ Đại hội mới có.
Lâm Chính nhắm mắt lại cảm nhận một lát, sau đó bình thản nói: "Đây là bột Tử Thiên, hơn nữa... không phải bột Tử Thiên bình thường!"
"Hả? Anh thực sự biết về bột Tử Thiên sao?"
Tên đội trưởng găn giọng quát: “Giờ anh sẽ được biết pháp bảo của Đại hội chúng tôi lợi hại đến mức nào!”
“Tôi cũng rất mong chờ được xem một khối quặng Tử Thiên Long sau khi nghiền thành bột thì có thể tạo ra nguồn năng lượng lớn tới mức nào”.
Lâm Chính bồi thêm một câu. Tên đội trưởng nghe được câu này, sắc mặt lại một lần nữa thay đổi.