"Hiểu lầm?", tên đội trưởng hừ lạnh một tiếng, sát ý trong mắt vẫn không hề giảm bớt: "Kiều phó tướng, chúng tôi được lệnh đến đây để điều tra vụ trộm quặng Tử Thiên. Sức mạnh mà Lâm thần y sử dụng ban nãy rất giống với sức mạnh của quặng Tử Thiên, sao có thể là hiểu lầm được?"
"Cái gì?"
Kiều Bất Dịch mặt biến sắc, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Ông ta không thể ngờ rằng Lâm Chính thực sự đã biết cách khai thác sức mạnh từ quặng Tử Thiên.
Và... trên người Lâm Chính thậm chí không hề có bất cứ trang bị hỗ trợ nào! Vậy anh làm được như vậy bằng cách nào?
Kiều Bất Dịch cuối cùng cũng nhận ra rằng thủ đoạn của Lâm Chính lợi hại hơn nhiều so với những gì ông ta từng tưởng tượng.
Nếu cuộc chiến tiếp tục, phía Đại hội cũng sẽ không thể giành được bất kỳ lợi thế nào cả.
Thậm chí có khả năng những thành viên của đội duy trì trật tự sẽ bỏ mạng tại đây.
Nếu có chuyện gì xảy ra với những người này, đám người của Kiều Bất Dịch cũng sẽ xong đời.
Cho nên việc phải làm bây giờ là cố gắng hết sức để ổn định tình hình ở đây!
"Mạc Trần đại nhân, đây quả thực là hiểu lầm. Về việc Lâm thần y có thể sử dụng năng lượng của quặng Tử Thiên là do chúng tôi dạy!"
Kiều Bất Dịch nặn ra một nụ cười.
"Các ông?”
Tên đội trưởng đứng hình.
"Đúng vậy, chúng tôi đã nhờ Lâm thần y giúp chúng tôi đi vào khu mỏ mới khai thác ở vực Diệt Vong. Khu mỏ này rất nguy hiểm, Lâm thần y đã đảm bảo an toàn cho chúng tôi bằng y thuật vô song của mình, vì vậy chúng tôi đã để Lâm thần y tiếp xúc với quặng Tử Thiên. Sức mạnh mà Lâm thần y sử dụng là do chúng tôi đưa cho. Nếu như việc này vi phạm quy định của Đại hội, chúng tôi sẵn sàng nhận hình phạt!”
Kiều Bất Dịch nói.
Kiều Bất Dịch vừa dứt lời, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung ở bên cạnh đều kinh ngạc quay sang nhìn ông ta.
Đây không còn là đàm phán hòa bình nữa, đây là nhận hết trách nhiệm về mình... "Kiều phó tướng, nhất định phải làm đến nước này sao?"
Thu Tẩm Nhiễm cau mày.
Kiều Bất Dịch nháy mắt ra hiệu với cô ta nhưng không nói gì.
Mạc Trần nhìn chằm chằm Kiều Bất Dịch, lại nhìn Lâm Chính, sau đó cúi đầu suy nghĩ.
Kiều Bất Dịch không đợi Mạc Trần lên tiếng, chắp tay với Lâm Chính và mỉm cười nói: "Lâm thần y, đây là một sự hiểu lầm. Xin Lâm thần y đừng lấy làm lạ, là do chúng tôi chưa giải thích rõ với Mạc Trần đại nhân. Hay là thế này đi, chúng tôi sẽ dẫn Mạc Trần đại nhân đi trước. Còn cụ thể sự tình ra sao thì chúng ta sẽ hẹn gặp một buổi khác để nói cho rõ ràng có được không?"
"Dẫn đi? Cứ thể mà tha cho bọn chúng sao?"
"Làm sao chúng ta có thể rời khỏi đây? Nếu hôm nay không bắt được băng trộm này thì liệu lần sau còn cơ hội không?"
Các thành viên khác của đội duy trì trật tự hừ lạnh.
Nhưng Mạc Trần lại nói: “Nghe Kiều phó tướng đi, chúng ta đi khỏi đây trước đã”,
"Đội trưởng..."
“Các cậu có ý kiến sao?”
Mạc Trần lạnh lùng nhìn chăm chằm mấy người còn lại
Những thành viên còn lại nghe vậy thì chỉ đành quy thuận.
Mạc Trần không phải kẻ ngốc, Kiều Bất Dịch thà đứng ra chịu trách nhiệm còn hơn đẩy chuyện này đi xa hơn, rõ ràng là ông ta đã tính toán thiệt hơn rồi mới làm như vậy.
Huống chỉ người như Lâm Chính cũng không dễ đối phó, Lâm Chính mặc dù trong chốc lát không thể giết tên đội trưởng, nhưng hiện tại rõ ràng đội duy trì trật tự đang ở thế bất lợi. Nếu tiếp tục chiến đấu, căn bản sẽ không có ích lợi gì!
Họ chưa kịp phản ứng thì người của liên minh Thanh Huyền đã bao vây tất cả mọi người, kể cả Kiều Bất Dịch.
"Lâm thần y, anh có biết mình đang làm gì không?" Thu Tẩm Nhiễm ngay lập tức hét lên giận dữ.
"Tất nhiên là tôi biết mình đang làm gì!"
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Tôi muốn báo thù cho người của tôi! Bây giờ †ôi còn chưa báo được thù, các người làm sao có thể rời đi?"