Thu Tẩm Nhiễm phi nước đại về phía trụ sở của liên minh Thanh Huyền.
Dọc đường, Thu Tẩm Nhiễm một khắc cũng không dám dừng lại, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng bất an.
Liệu Lâm thần y có chấp nhận phán quyết này hay không? Cô ta e là không! Đáng tiếc Lâm thần y không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
Sự xuất hiện của Thu Tẩm Nhiễm khiến người của liên minh Thanh Huyền đề cao cảnh giác.
Sau khi cô ta nói rõ mục đích tới, Tường Vân tông chủ đích thân đi tới, dẫn Thu Tẩm Nhiễm vào phòng họp.
Lúc này, Lâm Chính đang uống trà trong sảnh.
Anh mặc bộ quần áo màu trắng, lặng lẽ ngồi đó, như thể hòa làm một với trời và đất. Đôi mắt anh sâu thẳm và điềm tĩnh, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của anh.
Thu Tẩm Nhiễm hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn nói: "Lâm thần y, đây là mệnh lệnh mà Hoàng Tịnh đại nhân của chúng tôi ban cho anh. Đại nhân lệnh cho anh lập tức cùng tôi đi tới căn cứ của Đại hội tại vực Diệt Vong để tiếp nhận xét xửI"
Nói xong, Thu Tẩm Nhiễm mở lệnh triệu tập ra, đưa tới trước mặt Lâm Chính.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả cao thủ của liên minh Thanh Huyền đều đứng dậy rút kiếm ra, sát khí đăng đẳng trừng mắt nhìn Thu Tẩm Nhiễm.
Thu Tẩm Nhiễm không khỏi lo lắng.
Sau khi chứng kiến đội duy trì trật tự bị đánh bại dưới tay liên minh Thanh Huyền, cô ta không còn dám coi thường những con người này nữa.
"Mọi người dừng lại đi!" Lâm Chính đặt tách trà xuống, chậm rãi nói.
Mọi người sau đó thu hồi vũ khí, nhưng lửa giận trong mắt họ vẫn không hề giảm bớt chút nào.
"Tôi không nhớ có ai tên là Hoàng Tịnh ở căn cứ của các cô”. Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vị đại nhân này được cấp trên phái tới, có lẽ Lâm thần y không biết chức vụ của ngài ấy, nhưng ngài ấy được gọi là Người Dọn Dẹp của Đại hội!"
Thu Tẩm Nhiễm trầm giọng nói.
“Người Dọn Dẹp?”
Lâm Chính cau mày.
“Không ngờ Đại hội lại đánh giá tôi cao như vậy, còn cử cả Người Dọn Dẹp đến”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh vẫn luôn phái người đi thu thập tin tức về Đại hội, cái tên Người Dọn Dẹp đã xuất hiện vài lần, mỗi lần họ xuất hiện đều là sự kiện quan trọng của Đại hội. Sức ảnh hưởng của họ đương nhiên lớn hơn đội duy trì trật tự.
Về phần thực lực thì càng không cần phải nói thêm.
Đội duy trì trật tự dùng vũ lực để duy trì trật tự, trong khi Người Dọn Dẹp chỉ đơn giản là dùng vũ lực để quét sạch những thứ ô uế cản đường Đại hội.
Những người này là những kẻ được Đại hội uỷ thác quyền sinh quyền sát.
Lâm Chính nhìn thoáng qua lệnh triệu tập, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi hiểu rồi, cô quay về đi”.
Thu Tẩm Nhiễm sửng sốt, không ngờ phản ứng của Lâm thần y lại bình thản như vậy. Cô ta không khỏi hỏi: 'Lâm thần y rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ anh không có ý định đi cùng tôi?"
"Tôi có tội gì? Tại sao tôi lại bị xét xử?"
"Chuyện của đội duy trì trật tự vẫn còn sờ sờ ra đó. Anh có nói với tôi rằng anh không có tội cũng vô ích, trừ phi vị đại nhân kia cũng cho rằng anh không có tội”.
“Vậy thì mời ông ta đến đây gặp tôi. Cái gọi là xét xử, tôi cũng muốn xem ông ta có quyền này hay không. Tôi là công dân của Long Quốc, nếu vi phạm luật lệ của Long Quốc, tôi có thể chấp nhận bị Long Quốc xét xử. Đại hội cá cô thì lấy đâu ra cái quyền đó? Lẽ nào nói Long Quốc là của Đại hội các người sao? "
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
Cái mũ mà bọn họ muốn chụp lên đầu anh quá lớn.
Sắc mặt Thu Tẩm Nhiễm đột nhiên thay đổi, cô ta hít một hơi thật sâu nói: “Nếu Lâm thần y từ chối đến căn cứ của chúng tôi để tiếp nhận xét xử, vậy thì tôi sẽ quay lại báo cáo tình hình với Hoàng Tịnh đại nhân, nhưng có một điều tôi phải nhắc nhở Lâm thần y”.
Lâm Chính bỗng nhiên lên tiếng.
“Lâm thần y đã nghĩ thông rồi à?"
Thu Tẩm Nhiễm quay lại và hỏi.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh nói: "Nói với Người Dọn Dẹp đó, ông ta không có quyền phán xử tôi. Nếu ông ta cứ tự đến làm loạn như đội duy trì trật tự, vậy thì hậu quả tự chịu!"