Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5927: Tôi có thể làm vậy không?



"Tôi có thể làm vậy không?"

Lâm Chính bình thản hỏi.

"Đương nhiên là được, việc này không vi phạm quy định của Đại hội!"

Người Dọn Dẹp nheo mắt, lạnh lùng nói: “Cậu có quyền này, mọi người đều có quyền này, nhưng tôi phải nói trước với cậu, tôi chỉ chấp nhận duy nhất một hình thức khiêu chiến. Ngoại trừ hình thức khiêu chiến đó ra, tôi sẽ không chấp. nhận bất cứ hình thức khiêu chiến nào khác!”

"Ông chấp nhận hình thức khiêu chiến nào?"

Lâm Chính hỏi.

"Một trận chiến sinh tử”.

Người Dọn Dẹp cười đáp.

Ông ta dứt lời, tất cả những người trong liên minh Thanh Huyền đều kinh hãi, da đầu tê dại nhìn về phía Người Dọn Dẹp.

Ông ta muốn quyết chiến sinh tử với Lâm Chính!

Lâm Chính im lặng.

"Nếu cậu sợ hãi thì đừng có khoe khoang trước mặt tôi. Nếu không phải quy định của Đại hội ràng buộc thì các người đến tư cách đứng trước mặt tôi cũng không có!"

Người Dọn Dẹp hừ lạnh.

Những hộ vệ mặc áo giáp vàng khác cũng đều coi thường những thành viên của liên minh Thanh Huyền này.

Những lời mà Người Dọn Dẹp nói không hề khoa trương chút nào. Bọn họ là đội quân đại diện cho sức chiến đấu của Đại hội. Sức mạnh của họ không chỉ vô địch ở Long Quốc. Thậm chí là ở bất cứ quốc gia, thế giới, khu

vực nào, họ cũng đều là những cao thủ hàng đầu, thậm chí là bất khả chiến bại.

Liên minh Thanh Huyền chỉ giống như con kiến trên mặt đất, như giọt nước trong đại dương, làm sao có tư cách đối đầu với họ?

Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lên tiếng phá tan không gian yên lặng.

"Tôi không sợ, tôi chỉ là không thích những trận đấu vô nghĩa. Huống hồ, tôi cũng không có tâm trạng đánh nhau!"

Nụ cười trên mặt Người Dọn Dẹp hơi đông cứng lại, ông ta nhìn về phía Lâm Chính, nheo mắt nói: "Trận chiến vô nghĩa? Không có tâm trạng đánh nhau à? Ha ha, nói đi nói lại nửa ngày, hoá ra là cậu muốn có được chút lợi ích sao?"

“Ông nghĩ sao cũng được, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng tôi tham gia một trận chiến sinh tử với người của Đại hội. Trước đó tôi cũng từng giao đấu với người của các ông, chỉ có điều người Đại hội thua xong không chịu nhận. Cho nên giờ ông có nhắc cái gì mà quyết đấu sinh tử với tôi, tôi cũng cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì”.

Lâm Chính lắc đầu.

Nghe xong những điều này, vẻ mặt Người Dọn Dẹp trông không được tự nhiên.

Ông ta sớm đã nghe chuyện về Thu Tẩm Nhiễm và những người khác.

Ông ta chỉ không ngờ giờ Lâm Chính sẽ vin vào cái cớ này.

Tuy nhiên, cho dù Lâm Chính nói như vậy, nhưng nếu giờ ông ta lùi bước thì chẳng phải là mất mặt sao?

"Lâm thần y, tôi hiểu cậu đang nghĩ gì rồi. Không phải cậu chỉ mong chúng tôi rút quân thôi sao? Vậy được, tôi đồng ý với cậu, chỉ cần cậu thắng được tôi thì tôi sẽ đưa người của tôi rời khỏi đây!"

Người Dọn Dẹp hừ lạnh.

“Rút quân?”

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Đó không phải điều tôi muốn nói, giờ vấn đề không phải rút quân hay không rút quân. Ông dẫn người tới cổng uy hiếp chúng tôi, còn nói cái gì mà san phẳng liên minh Thanh Huyền. Theo lý mà nói, ông đã làm trái quy định. Có điều quản lý Trịnh cũng đang ở đây, nể mặt quản lý Trịnh tôi sẽ không báo lại hành vi của ông với Đại hội, nhưng tôi yêu cầu ông phải xin lỗi chúng tôi!”

"Cậu đang nói cái quái gì vậy?"

"Muốn chết hả?"

Những hộ vệ mặc áo giáp vàng tức giận, họ lập tức rút kiếm ra, sát khí toả ra tứ phía.

Chỉ cần Người Dọn Dẹp này mở miệng, những hộ vệ này sẽ không ngần ngại lao về phía Lâm Chính và cắt anh thành từng mảnh.


"Chúng tôi tới đây chính là để điều tra vấn đề này”.

"Vậy ông đã điều tra chưa? Tôi thấy ông đến đây để hành quyết thì đúng

hơn”. Lâm Chính nói ra lời này, Người Dọn Dẹp quả thực không thể phản bác. Nhưng ông ta sẽ không bị Lâm Chính dắt mũi.

"Tôi có thể đồng ý yêu cầu của cậu, nhưng với điều kiện cậu phải thắng được tôi. Còn nếu cậu thua thì sao?”