Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trong liên minh Thanh Huyền đều vô cùng phấn khích.
Ban đầu họ cho rằng chênh lệch sức mạnh giữa Lâm Chính và Người Dọn Dẹp là quá lớn để có thể cạnh tranh, nhưng hiện tại có vẻ như Lâm Chính vẫn đủ sức tham gia trận đấu này.
Người Dọn Dẹp sắc mặt âm trầm, không ngờ Lâm Chính có thể ngăn cản những đợt tấn công của mình. Ông ta hít một hơi thật sâu, đột nhiên biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện trở lại, ông ta đã ở trên đầu Lâm Chính, dùng chưởng nhắm vào phần đầu của anh.
Lâm Chính sớm đã phòng bị, nghiêng người sang một bên để tránh đòn chí mạng. Cùng lúc đó, anh lật lòng bàn tay, con rồng lửa càng hung hãn hơn gầm lên, lao về phía Người Dọn Dẹp.
Người Dọn Dẹp trở nên căng thẳng, ông ta nhận thức được sức mạnh của con rồng lửa tạo nên bởi dị hoả này, cho nên không dám trực tiếp đối đầu với nó. Ông ta lập tức dịch chuyển sang bên cạnh để né con rồng đang lao tới.
Tuy nhiên, ngay cả khi ông ta không bị con rồng lửa đâm trúng thì nhiệt độ cao khủng khiếp vẫn tiếp tục thiêu đốt, thậm chí đốt cháy cả một chút khí tức của ông ta.
Quá đáng sợ!
Lâm Chính không cho ông ta cơ hội để thở, anh nhanh như một cái bóng vọt theo Người Dọn Dẹp, nắm đấm liên tục tung ra như mưa. Mỗi cú đấm đều ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp, như thể sắp làm vỡ nát khoảng không.
Người Dọn Dẹp né sang trái và phải, đồng thời liên tục tung ra các đòn tấn công nhằm phản công. Nhưng Lâm Chính dường như đã tiên tri được trước nước đi của kẻ thù, mỗi lần đều có thể đoán trước và vô hiệu hóa từng đòn tấn công của Người Dọn Dẹp.
Cuộc chiến giữa hai người ngày càng trở nên khốc liệt và bất phân thắng bại.
Không gian xung quanh không ngừng rung chuyển, tựa như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Người có mặt tại hiện trường cũng kinh hãi, không khỏi vội vã rút lui vì sợ bị ảnh hưởng.
Lúc này, Lâm Chính đã hoàn toàn nhập tâm vào trận chiến. Anh cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình không ngừng dâng trào, như thể không bao giờ vơi cạn.
Năng lượng do sức mạnh Chân Long mang lại làm sao có thể đem so sánh với các phương pháp thông thường?
Các cuộc tấn công của Người Dọn Dẹp ngày càng khốc liệt hơn, nhưng Lâm Chính dường như đã thích nghỉ với nhịp điệu này. Mỗi lần né tránh và phản công của anh đều vừa vặn, khiến ông ta không thể tìm ra sơ hở nào.
Cuối cùng, trong một hiệp giao đấu nảy lửa, Lâm Chính đã phát hiện ra sơ hở của Người Dọn Dẹp và vung nắm đấm đánh trúng lồng ngực ông ta. Người Dọn Dẹp cảm giác được một luồng sức mạnh cực lớn dội vào trong cơ thể mình, làm rung chuyển lục phủ ngũ tạng của ông ta. Người Dọn Dẹp không kìm được mà phun ra một ngụm máu, sau đó vội vã rút lui.
"Hay quá!”
"Quá lợi hại!"
"Minh chủ vạn tuế!"
Người của liên minh Thanh Huyền hét lên phấn khích và vỗ tay.
Người Dọn Dẹp tay ôm ngực, vẻ mặt âm trầm đến cực điểm.
Tuy Lâm Chính không thừa nhận nhưng ông ta tin chắc rằng sức mạnh mà anh sử dụng nhất định có liên quan đến Long Mạch tộc.
Nhưng dù thế nào đi nữa, thật là xấu hổ và tủi nhục cho Người Dọn Dẹp khi thất bại dưới tay một người trẻ tuổi như vậy!
Người Dọn Dẹp há miệng như thể đang nôn khan, sau đó lại ngậm miệng lại, cổ họng cuộn lên như đang nuốt thứ gì đó.
Lâm Chính cau mày và nhìn chằm chằm vào cổ họng ông ta một lúc.
Chuyển động của cổ họng giống như khi đang ăn thứ gì đó. Lế nào ông ta đang nuốt không khí?
Chẳng lẽ trong miệng ông ta đang giấu thứ gì?
"Hả? Cậu cũng biết đến chân khí Huyền Thiên sao?”
Người Dọn Dẹp khế mỉm cười: “Xem đầu óc tôi này, tôi lại quên mất, cậu cũng là cao thủ y võ”.
"Cũng là?" Lâm Chính lập tức nhìn về phía tay của Người Dọn Dẹp.
Sau cái nhìn đó, ánh mắt anh lập tức trở nên đăm chiêu...