Tôn vị lặng lẽ nhìn Lâm Chính, thở dài hồi lâu rồi lắc đầu: "Lâm thần y, Đại hội chúng tôi đã và đang cho cậu cơ hội và hy vọng, nhưng sao cậu vẫn bướng bỉnh không chịu tỉnh ngộ như vậy. Cậu cho rằng sau khi rời khỏi đây, cậu có thể được an toàn sao? Một khi cậu rời khỏi đây, sự việc sẽ phát triển thành một tình huống không thể cứu vấn. Đại hội có lịch sử lâu đời,ý nghĩa cho sự tồn tại của nó chắc cậu cũng hiểu. Đối với chúng tôi mà nói, danh tiếng là nền tảng để duy trì trật tự. Nếu chúng tôi thả cậu đi thì danh tiếng của Đại hội sẽ bị tổn hại. Một khi không còn cái uy thì làm sao Đại hội có thể duy trì trật tự trên thế giới này?”
Khi ông ta nói, các chiến binh xung quanh đã vây quanh, chữa giáo vào Lâm Chính. Sức mạnh của bọn họ đáng sợ giống như hàng triệu ngọn núi đang đè lên anh. Chỉ cần ông già kia ra lệnh, bọn họ giống như thần thánh trên chín tầng trời, sẽ tiêu diệt Lâm Chính đến một mảnh vụn cũng không còn.
"Trật tự à?”
Lâm Chính cười lạnh chế nhạo: "Cái gọi là trật tự này chỉ là lớp vỏ ngụy trang cho quyền lợi của các người. Các người lợi dụng trật tự này để trục lợi cho bản thân, để nô dịch thế giới, thật sự là buồn cười!”
“Lâm thần y, cậu đang xúc phạm Đại hội chúng tôi sao?"
Ánh mắt ông già đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Còn không phải sao? Khi Ma Đạo xâm chiếm thế các người ở đâu? Khi người vô tội bị giết hại các người đang làm gì? Nạn ăn thịt người vẫn xảy ra thường xuyên trên thế giới này, tại sao các người không can thiệp? Không có nghĩa vụ nhưng hưởng tất cả quyền lợi sao?"
Lâm Chính cười lớn, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Anh nói dứt lời, vẻ mặt của Tôn vị cực kỳ lạnh lùng.
Người của Đại hội tụ tập xung quanh cũng đằng đằng sát khí.
Lời nói của Lâm Chính đã vạch trần bộ mặt của Đại hội.
Đây là điều bọn họ không thể chịu đựng được.
"Lâm thần y, xem ra... hôm nay cậu không có ý định rời khỏi nơi này!"
"Một khi tôi dám tới đây thì vốn đã không có ý định sống sót rời khỏi nơi này! Có điều, dù sao cũng sẽ có rất nhiều kẻ bồi táng cùng tôi. Các người cứ yên tâm, Gia Cát Xuyên không phải kẻ duy nhất đâu. Trước khi tôi chết chắc chắn sẽ kéo được không ít các đây đi cùng!"
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó đột nhiên dùng sức, khiến Gia Cát Xuyên đau đớn giãy giụa.
"Khốn kiếp!"
Tật Phong lo lắng, định lao về phía đó.
Nhưng ngay khi hắn ta vừa di chuyển, Tôn vị đã lập tức giơ tay ngăn lại.
“Tôn vị?"
Tật Phong ngước lên ngạc nhiên.
Nhưng chỉ thấy Tôn vị ánh mắt lạnh lùng, mặt không cảm xúc nói: 'Không ai được phép ra tay, nhường đường và bảo cậu ta rời đi
"Nhưng... nếu làm như vậy, chẳng phải Đại hội của chúng ta sẽ mất hết mặt mũi sao?"
"Như vậy còn tốt hơn là Gia Cát Xuyên đại nhân chết ở trong Đại hội!”
Tôn vị hừ lạnh, sau đó nhìn chòng chọc Lâm Chính, mặt không chút biểu cảm nói: 'Lâm thần y, cậu cứ đi đi. Trên đường đi sẽ không có ai ngăn cản cậu.
"Như vậy... có đáng không?"
Gia Cát Xuyên hơi mở mắt, khó khăn hỏi.
“Dù sao cũng phải có ai đó phá vỡ cái trật tự lố bịch này chứ?"