Mã Hải nghe thấy tiếng hét lớn này, toàn thân run lên, lập tức chạy xuống thu xếp,
Gia Cát Xuyên cau mày, cảm thấy có chuyện vượt ngoài dự đoán của mình.
“Sức mạnh của dư luận thực sự vượt qua tất cả, tuy người của Đại hội bảo vệ trật tự vô hình, nhưng nếu lư luận áp đảo kiềm chế thì không thể tùy tiện công kích cậu”
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói: "Phương pháp của cậu thực sự rất tốt, nhưng nếu làm như vậy, cậu sẽ hoàn toàn chọc tức Đại hội!"
“Đã là kẻ thù sinh tử, còn sợ chọc tức đối phương sao? Tệ lảm thì ít nhất cá chết lưới rách thôi, không thể cứ để tôi bị động bị đánh, mất mạng một cách vô ích như vậy phải không?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Gia Cát Xuyên không nói gì, anh ta cụp mắt xuống, trong mắt có tia sáng kỳ lạ.
Rất nhanh, Mã Hải bước vào.
“Chủ tịch Lâm, đã thu xếp xong, buổi họp báo dự kiến diễn ra lúc 3 giờ chiều ở sân vận động Giang Thành, tôi đã phái người liên hệ với tất cả các cơ quan truyền thông trong và ngoài nước, mời họ đến Giang Thành trước buổi chiều”.
Mã Hải nói.
“Rất tốt, ngoài ra, không chỉ là truyền thông tin tức, lập tức mời đoàn đội hoạt động bắt đầu công bố tin tức lên mạng!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Công bố tin tức gì?"
Mã Hải ngơ ngác hỏi.
“Mọi thứ về Đại hội!”
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Và cả việc Đại hội chèn ép tôi và Dương Hoa!"