"Ồ? Không phải các người không sợ chết sao? Còn có chuyện gì đáng nói nữa à?" Lâm Chính dừng lại, thờ ơ nhìn gã đàn ông.
Sắc mặt ba kẻ kia đều khó coi, nhưng gã đàn ông vẫn mạnh dạn nói: "Lâm thần y! Chúng tôi quả thực không sợ chết, nhưng cũng đã nghe về thủ pháp ra tay của anh. Sự sống chết của một người trước mặt anh chẳng có nghĩa lý gì, nhưng chúng tôi không thể tiết lộ quá nhiều. Bủ lại anh có thể cho chúng tôi ra đi thanh thản được không?"
“Các người trung thành với Đại hội thật đấy. Thế nào? Cũng coi Đại hội là tín ngưỡng của mình sao?” Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
“Chúng tôi không coi Đại hội là tín ngưỡng, nhưng chúng tôi muốn bảo vệ thế giới và duy trì trật tự, hòa bình của thế giới"
Gã đàn ông trịnh trọng nói.
"Vậy là anh không xem họp Báo của tôi à?"
"Tất nhiên là tôi đã xem, nhưng đó chỉ là lời phát biểu một chiều của anh, mục đích là để làm mất uy tín Đại hội”
"Vậy sao?"
Lâm Chính không khỏi bật cười, nói: "Tôi sáng lập ra Dương Hoa, thống nhất vực Diệt Vong. Ngay cả các quốc gia ngoại vực cũng bị tôi chinh phạt đến không dám ngẩng đầu lên. Tôi còn có y thuật có thể quyết định sống chết của con người, có thể nói tôi đã có tất cả. Các người nói xem, tại sao tôi lại phải tuyên chiến với Đại hội?"
"Chẳng qua là anh muốn thống trị thế giới. Còn Đại hội là mối đe dọa lớn nhất của anh”.
“Các người nghĩ như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?”
"Quả nhiên, thẳng làm vua thua làm giặc! Nếu tôi đủ mạnh thì Đại hội làm sao có thể gán cho tôi cái mác như thế này? Nếu tôi thất bại, sợ rằng thế hệ sau sẽ kể lại rằng có một gã đàn ông gọi là Lâm thần y muốn thống trị thế giới và Đại hội đã đứng ra chống lại hẳn, trừng phạt cái ác và bảo vệ cái tốt, tiêu diệt Lâm thần y mang lại công lý cho thế giới, phải không?"
“Thực tế không phải như vậy sao?”
"Vậy tôi hỏi anh, tôi có làm điều gì xấu xa không?"
Câu hỏi đột ngột của Lâm Chính khiến gã đàn ông không nói nên lời
"Chẳng lẽ phải nói anh là người kinh bang tế thế, cứu giúp chúng sinh? Hừ, Đại hội đã sớm nhìn ra âm mưu của anh, chỉ là vở kịch do anh dựng nên mà thôi!"
Một kẻ khác lạnh lùng nói.
"Vậy tại sao Đại hội các người không vạch trần tôi?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Không cần thiết. Đại hội của chúng tôi trước nay luôn hành sự kín kế"
"Thật sao? Vậy để tôi hỏi anh. Ba năm trước, tại sao hơn một nghìn người nhà họ Trịnh ở Tây Nam lại đột nhiên biến mất chỉ sau một đêm?"
Lâm Chính bỗng nhiên hỏi.
Sắc mặt của ba kẻ kia lập tức thay đổi, đều không nói nên lời.
"Chuyện này không phải là bí mật trong Ðại hội phải không? Dù sao, nhà họ Trịnh ở Tây Nam đã vô tình phát hiện ra một mỏ linh thạch ở vùng núi phía sau nhà họ. Loại quặng đặc biệt này có thể đẩy nhanh quá trình tu luyện võ thuật. Để độc chiếm mỏ khoáng, Đại hội gán tội cho nhà họ, sau đó giết người nhà họ.
Những hậu nhân lưu vong của nhà họ Trịnh không biết đó là tác phẩm của Đại hội, còn chạy tới dâng huyết thư, kết quả là bị giết tức tưởi dưới chân núi Thánh Huyền! Các người nói đi, nhà họ Trịnh làm gì sai?"
Lâm Chính cười lạnh.
“Anh... anh chỉ không biết tội ác của nhà họ Trịnh thôi..."
Gã đàn ông vẫn cứng miệng, nhưng giọng nói lại yếu hơn trước nhiều.
Lâm Chính nói với đôi mắt đỏ như máu.
“Sự việc đó... đã minh oan cho nhà họ Lý ở Hoài Giang... Người chịu trách nhiệm lúc đó cũng đã bị trừng phạt..