Những tiếng nổ dữ dội vang lên từ Học viện Huyền Y Phái.
Âm thanh rất lớn, vang vọng khắp Giang Thành.
Vô số người dân Giang Thành bị đánh thức vào ban đêm. Họ mở cửa sổ, đi ra ban công, nhìn về hướng học viện.
Khi nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trời, mọi người đều vô cùng lo lắng.
Những người khác nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình và bắt đầu phát sóng trực tiếp.
“Chuyện gì đã xảy ra với Học viện Huyền Y Phái?"
"Tại sao có nhiều tiếng nổ như vậy? Lại còn có lửa nữa?”
Là người của Đại hội! Chắc chắn là người của Đại hội đã tấn công học viện"
“Người trong Đại hội không nhịn được mà tấn công Lâm thần y rồi"
"Thật đáng khinh! Thật đáng khinh!"
"Sao những người trong Đại hội có thể làm được chuyện như vậy?"
"Họ đang phớt lờ luật pháp của Long Quốc. Họ đang chà đạp luật pháp của Long Quốc"
Chủ đề này đã bùng nố trên intemet và vô số người đã bắt đầu lên án hành động của Đại hội
"Đại hội trong nháy mắt được đẩy lên top search. Đêm nay, sự chú ý của toàn bộ Long Quốc, thậm chí cả thế giới đều tập trung vào Học viện Huyền Y Phái
Bên trong tháp của học viện.
Tô Nhu và Lạc Thiên lo lắng nhìn ra cửa.
Cung Hỉ Vân mở cửa nói chuyện với người bên ngoài một lúc rồi đóng sầm cửa lại, đồng thời mở kết giới trên mặt đất đằng sau cánh cửa. Sau đó Cung Hỉ Vân lùi lại vài bước, nạp đạn và vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Cô Cung! Kẻ địch đã đánh đến đây rồi sao?”
Nhìn thấy những động tác này, Lạc Thiên lập tức hiểu được diễn biến sự việc đã đến mức không thể khống chế, lập tức trầm giọng hỏi
"Vẫn chưa, nhưng hàng phòng ngự của học viện đã bị chọc thủng ở một mức độ nào đó. Chúng ta bị thương vong rất nhiều, cao thủ của Đại hội cũng đã tiến vào học viện".
Cung HỈ Vân khàn giọng nói.
“không phải cô nói đội Thiên Long đang ở đây để bảo vệ học viện sao? Tại sao..., Tô Nhu định nói gì đó nhưng lại thôi.
'Đội Thiên Long?"
Cung Hỉ Vân lắc đầu nhỏ giọng nói: 'Đội Thiên Long quả thực rất mạnh, nhưng số lượng quá ít. Làm sao chỉ một đội Thiên Long có thể bảo vệ một học viện khổng lồ như vậy? Làm sao có thế đối phó được hàng trăm cao thủ của Đại hội ? ?"
"Ừm...."
Tô Nhu không nói nên lời.
“Tuy tín hiệu của học viện đã bị chặn, nhưng người dân Giang Thành cũng không mù quáng. Chuyện xảy ra ở đây nhất định đã lan truyền. Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là phòng ngự, chờ chính phủ gửi quân cứu viện!"
Cung Hỉ Vân khản giọng nói.
Cô ấy tin rằng chính phủ sẽ không tha cho Đại hội dám hành động liều lĩnh này, nếu nhắm mắt làm ngơ thì đó sẽ là một cái tất vào mặt chính phủ.
Nhưng nhìn cuộc tấn công điên cưỡng của Đại hội, Cung Hỉ Vân cũng không biết liệu mình có thể cầm cự được hay không.
Bây giờ chỉ có thể phó thác cho số mệnh.
Bang bang bang.
Một loạt tiếng nổ vang lên.
Sau đó rào chẵn của tòa tháp bắt đầu sụp đố thành từng mảnh như kính vỡ.
Một gã đàn ông mặc áo choàng xám lạnh lùng nói.
“Thật không ngờ những kẻ không biết võ thuật này lại có thể gây rắc rối cho chúng ta như vậy chỉ băng cách điều khiến những vũ khí này! Bảy người trong đội của tôi đã chết! Họ đều là những cao thủ hàng đầu. Đối với người bình thường, họ chẳng khác nào thần thánh!”
“Yên tâm, chúng ta tiến vào, bọn chúng đều không có khả năng trốn thoát. Nơi này được canh gác nghiêm ngặt như vậy, tôi nghĩ bên trong có những người rất quan trọng với Lâm thần y!"
Một gã đàn ông trung niên mặc áo trắng cười lạnh nói: "Một khi khống chế được người bên trong, Lâm thần y sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"