Gia Cát Xuyên Xuyên toàn thân đầy máu và liên tục rút lui.
Anh ta ôm ngực phun ra một ngụm máu, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào phía trước, không chút do dự lao lên và tung một cú đấm.
Đối phương dường như đã bỏ ra rất nhiều công sức để đẩy lui Gia Cát Xuyên, nhưng khi nhìn thấy Gia Cát Xuyên lại lao lên tấn công, bọn họ vô cùng kinh ngạc, vội vàng giơ tay đỡ đòn.
Nhưng giây tiếp theo.
Bịch!
Gia Cát Xuyên Xuyên đấm thẳng vào ngực đối thủ.
Cú đấm của Gia Oát Xuyên đâm xuyên qua lõng ngực đến tận phần lưng của đối phương.
Gã đàn ông đối diện run rẩy, mở to mắt khó tin nhìn Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên Xuyên cụp mắt xuống, trong đôi mắt đầy đau đớn.
"Tôi đã cống hiến hết mình cho Đại hội...nhưng tôi không ngờ... rằng cuối cùng tôi lại chết trong tay người của Đại hội..."
"Tôi xin lỗi...nhưng tôi không còn là thành viên của Đại hội nữa..."
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói, sau đó giật tay lại.
Gã đàn ông ngã xuống.
Gia Cát Xuyên thở hổn hển, trên mặt đầy mồ hôi và máu.
Gia Cát Xuyên khó khăn ngẩng đầu lên và thấy trên mặt đất ngẩn ngang xác của những Tử Vệ đã chết, không ai còn nguyên vẹn.
Cuối cùng, chỉ còn đội trưởng Tử Vệ đứng đó, vẻ mặt thờ ơ.
"Cậu là người duy nhất còn lại"
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói.
"Tôi? Không, không chỉ có tôi”.
Đội trưởng đội đội Tử Vệ lắc đầu.
Gia Cát Xuyên nhìn bốn phía học viện đang bốc cháy rừng rực, khàn giọng nói: "Yên tâm, người ở những nơi khác, tôi sẽ liều mạng đến hơi thở cuối cùng để đuổi họ đi...
"Anh đã bị Lâm thần y tẩy não. Gia Cát Xuyên, anh thật đáng thương”
Nói xong, đội trưởng đội Tử Vệ đi về phía Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên lập tức chuẩn bị ra tay.
Tử Vệ không phải cao thủ bình thường. Việc giết chết tất cả các Tử Vệ đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng của anh ta.
Nhưng dù vậy, đối phó với một đội trưởng đội Tử Vệ đối với Gia Cát Xuyên vẫn không hề khó khăn.
Đôi mắt Gia Cát Xuyên nheo lại và nhìn chằm chằm vào đối phương.
Đột nhiên.
Vụt!
Đội trưởng đội Tử Vệ lao tới và tung một cú đấm.
Gia Cát Xuyên giơ một tay lên, dễ dàng chặn được cú đấm của đội trưởng Tử Vệ và dùng tay còn lại phản đòn.
Đội trưởng đội Tử Vệ khó nhọc né tránh, nhưng sau đó nhanh như cắt quay người lại, một chân quét về phía Gia Cát Xuyên. Sức mạnh đáng sợ ập tới đủ để di dời cả một ngọn núi.
Gia Cát Xuyên hừ lạnh, giơ tay còn lại lên đỡ đòn.
Bùm!
Lực chân của đội trưởng Tử Vệ đập vào cánh tay của Gia Cát Xuyên, gây ra một tiếng nổ kinh hoàng
Nhưng Gia Cát Xuyên vẫn bất động, sau đó đột nhiên dùng lực.
Rầm!
Đội trưởng đội Tử Vệ bị sốc và đánh bật ra xa. Sau khi đáp xuống đất, hẳn ta liên tục lùi lại, khóe miệng trào ra máu.
"Cậu không phải đối thủ của tôi!"
Gia Cát Xuyên trịnh trọng nói.
"Đồ phản bội, đừng nói nhảm nữa"
"Đội trưởng Tử Vệ, đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ. Con đường cậu đang đi chưa chắc đã là con đường đúng đắn!"
Gia Cát Xuyên nói: "Hy vọng trong Đại hội sẽ có thêm nhiều người hiểu được những việc Đại hội đang làm. Đại hội cần được cải chính và tự nhìn lại mình!"
Đội trưởng Tử Vệ nghe vậy, cười lạnh lắc đầu: "Gia Cát Xuyên, xem ra anh không thể tỉnh lại được rồi. Đã như vậy, tôi không cần thiết phải nhân từ với anh nữa"
"Nhân từ sao?"
Gia Cát Xuyên sững lại.
Đó là một người đàn ông tuấn tú mặc kiếm bào và cầm trên tay Thu Thuỷ Thần Kiếm
người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy thất vọng và bất lực.
"Cậu chủ?"
Gia Cát Xuyên há miệng, cố gắng phát ra âm thanh, nhưng trên cổ lại xuất hiện một vết nứt nhỏ, máu bắt đầu tràn ra từ đó...