Lý Chiêm Quốc sửng sốt, nghỉ hoặc nhìn người trước mặt, trong lòng không khỏi dựng tóc gáy, nhưng vẫn phải học theo lễ nghĩ của võ giả, chấp tay nói: "Vị tiên sinh đây không biết tên họ là gì? Hơn nữa lời ngài vừa nói... rốt cuộc là có ý gì?"
"Đừng lo lắng, tôi không có ý làm hại cha con ông, tôi chỉ muốn nói chuyện với hai người mà thôi.”
"Ngài...ngài làm sao biết được tên tôi? Rốt cuộc ngài là ai?” Lý Chiêm Quốc lo lắng hỏi.
"Ông là ông trùm giới kinh doanh của Long Quốc, ôi biết ông cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tin tức về ông xuất hiện khắp nơi trên TV. Hơn nữa, những người có thể tham gia Đại hội, nếu không phải là võ giả, đương nhiên là những người cực kỳ nổi tiếng, không phải sao?"
người đàn ông bình tĩnh đáp.
Lý Chiêm Quốc sửng sốt một chút, sau đó khế gật đầu: "Ra là như vậy, tiên sinh, con gái tôi..
"Cô ấy bị bệnh”.
"Anh mới là người bị bệnh thì có!"
Lý Vân có chút khó chịu.
“Tôi không nói đùa với cô, tôi biết một chút y thuật, liếc nhìn cũng có thể nhìn ra bệnh của cô. Đây nhất định là bệnh di truyền, tôi nghĩ cô không còn bao nhiêu thời gian để sống", người kia nói.
Lý Vân vẻ mặt rất khó coi, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị bố mình ngăn lại.
"Bố?" Lý Vân kinh ngạc nhìn bố.
Nhưng Lý Chiêm Quốc lại thở dài, khàn giọng nói: 'Thưa tiên sinh, ngài quả thực là cao nhân. Đúng vậy, con gái tôi quả thực đã di truyền căn bệnh của mẹ nó. 'Đây là một căn bệnh tim rất hiếm gặp. Xác suất là một phần mười triệu, và hiện tại không có thuốc chữa. Nói cách khác, những người mắc căn bệnh này đa số đều chỉ sống được đến hai mươi tuổi. Nếu tôi không sử dụng vô số loại thuốc đắt tiền và nổi tiếng trong nhiều năm để duy trì thì con bé đã không thể đứng ở đây."
Nghe bố mình nói xong, Lý Vân vô cùng kinh ngạc: "Bố, đây... là sự thật sao? Tại sao bố không nói cho con biết?"
"Bố không muốn con buồn, vả lại nói với con có ích gì?"
"Chẳng trách mấy năm nay bố luôn đưa con đi gặp các bác sĩ nổi tiếng. Con còn tưởng bố đang chữa bệnh cho mình, hóa ra lại là chữa bệnh cho con...”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Vân trở nên tái nhợt.
"Tiên sinh, ngài chữa được căn bệnh này sao?"
Lý Chiêm Quốc vội vàng hỏi.
người đàn ông không nói gì, chỉ lấy ra một viên đan dược đưa cho Lý Vân: "Uống đĩ"
"Cái này là cái gì?"
Lý Vân cau mày hỏi.
"Thuốc, uống rồi cô sẽ khỏi bệnh”
"Thật sao? Đây là tiên đan ư?"
"Đối với cô mà nói thì đây chính là tiên đan".
Người đàn ông mặc áo choàng đáp.
Lý Vân do dự nhìn bố mình
Lý Chiêm Quốc là người kinh doanh, tính đa nghi đã ăn vào máu nên đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng người trước mặt.
"Thưa tiên sinh, tôi đã đưa con bé đi khám nhiều thầy thuốc nổi tiếng nhưng không thể chữa khỏi bệnh. Bây giờ ngài nói chỉ cần uống một viên thuốc.."
"Nếu tin tôi, con gái ông sẽ không sao cả. Nếu không tin tôi thì cũng không sao, nhưng tôi có thể nói cho ông biết rằng bệnh của con gái ông không ai trên thế giới này có thể chữa khỏi ngoại trừ tôi, kể cả những người ở Đại hội!"
Người mặc áo choàng nói.
Lý Chiêm Quốc hơi thở dồn dập, ông ta ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương.
Đối phương đoán rằng mục đích hôm nay ông ta đến Đại hội là để chữa bệnh cho con gái Lý Vân.
Lý Chiêm Quốc im lặng.
Hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng: "Thưa tiên sinh, tại sao ngài lại cứu con gái tôi?"
"Cái gì?"
Lý Chiêm Quốc thở dốc, kinh ngạc nhìn đối phương: "Ngài không có tư cách Đại hội... mà còn dám tới đây?"
"Sao lại không dám kia chứ? Nhưng còn ông có dám đưa tôi vào không?”
người đàn ông mặc áo choàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn Lý Chiêm Quốc bằng đôi mắt lạnh lùng dưới tấm áo choàng.