“Chuyện mà chúng tôi không làm được?”, Lương Sinh sửng sốt, không hiểu ý của câu nói này lắm.
Đúng lúc đó, trong bụi cỏ, ở đường cái sau lưng Lâm Chính, nhiều bóng người lặng lẽ bước ra.
Những người này đều có cơ bắp cuồn cuộn, ai nấy đều được trang bị vũ khí, thắt lưng có giắt vũ khí, mặc áo chống đạn, đi tới với khí thế hùng dũng.
Trên mặt bọn họ đều đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt.
Mỗi một đôi mắt đều như lang sài hổ báo, cực kỳ hung ác.
“Hả?”.
Lương Sinh kinh ngạc.
Lâm Chính thu châm bạc trong tay lại, bình tĩnh nói: “Lương Sinh, tôi hi vọng anh có thể tạm thời giữ bí mật thân phận của tôi. Thật ra tôi không có ác ý gì với nhà họ Lương. Dù sao đây cũng là nhà bố mẹ nuôi của tôi, tôi không muốn hủy hoại nó, như vậy bố mẹ nuôi tôi cũng sẽ đau khổ. Nhưng oan có đầu nợ có chủ, tôi là con trai nuôi, bọn họ chịu uất ức, tôi phải lấy lại công bằng cho bọn họ! Tôi đã cho bố nuôi tôi thời gian ba ngày, cũng cho ông nội anh, cho nhà họ Lương thời gian ba ngày, dù theo tôi thấy đó chỉ là lãng phí thời gian, nhưng tôi đã tận tình tận nghĩa rồi! Do đó, các anh cũng đừng trách tôi”.
Nói xong, Lâm Chính nhấc chân, mạnh mẽ bước vào nhà họ Lương.
Ầm!
Cổng chính lập tức tan nát, giống như thủy tinh bị phá vỡ, bắn tung tóe, hình ảnh vô cùng chấn động.
Ngay lúc ấy, nhà họ Lương vào buổi đêm cũng trở nên sôi sục.
“Sao thế?”.
“Cửa chính bị sao thế?”.
“Cái gì nổ vậy?”.
Tiếng hô kinh hoàng thất thố không ngừng vang lên từ trong khu nhà của nhà họ Lương.
Lâm Chính nhìn sang Lương Sinh đang ngây ra như phỗng, nói: “Không muốn gặp phiền phức thì mau bảo ông nội anh và những người khác đừng lộ diện!”.
Nói xong, Lâm Chính đạp cửa bước vào.
“Anh Lâm! Xin hãy đợi đã! Anh Lâm!”.
Lương Sinh kinh hãi biến sắc, vội vàng đuổi theo, muốn ngăn anh lại. Nhưng người đàn ông cao to ở bên cạnh lại xách anh ta lên như xách gà con, sau đó quăng ra sau.
“Ối!”.
Lương Sinh ngã ngồi trên đất, suýt chút nữa ngã chổng vó.
Những người đàn ông cao to còn lại nối đuôi nhau xông vào nhà họ Lương theo Lâm Chính.
Anh ta đã bao giờ thấy qua đội hình như vậy?
Lương Sinh không quan tâm được mông mình sắp rách thành mấy mảnh, vội vàng bò dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Lương Vệ Quốc.
Ở sảnh chính nhà họ Lương.
Những người tầng lớp cao của nhà họ Lương như Lương Khánh Tùng, Lương Vệ Quốc, Lương Dự đều đang ngồi ở đây.
Ai nấy có vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang bàn bạc chuyện gì.
Sắc mặt Lương Vệ Quốc không dễ coi cho lắm, ông ta lạnh lùng nhíu chặt mày, dáng vẻ nặng nề tâm sự.
“Chuyện đại hội, nhà họ Lương chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm, lần này tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót. Phải gửi thông tin thăm dò được của các gia tộc ở Yên Kinh về đây, còn phải theo dõi chặt chẽ các gia tộc lánh đời kia”, Lương Khánh Tùng nói.
“Yên tâm đi, chú hai, chúng cháu đã chuẩn bị xong cả rồi”.
“Ông hai, ngày mai sẽ có tin tức của vài gia tộc lớn gửi đến đây, tôi sẽ trình lên cho ông ngay khi nó tới”.
“Lần này nhà họ Lương chúng ta nhất định có thể thăng tiến ở đại hội!”.
Bọn họ vô cùng tin tưởng, lòng đầy hăng hái.
“Tóm lại vẫn không thể sơ suất, phải chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ”, Lương Khánh Tùng gật đầu, ánh mắt lại dừng trên người Lương Vệ Quốc, thấy vẻ mặt khó coi của ông ta bèn lên tiếng hỏi: “Em ba, có chuyện gì muốn nói sao?”.
Lương Vệ Quốc liếc nhìn ông ta, âm thầm hừ lạnh: “Chuyện đại hội đặt sang bên trước, chúng ta vẫn nên nói chuyện của Phong Nghiêm trước đi!”.
“Ồ? Chuyện của Phong Nghiêm? Không phải đã giải quyết rồi sao? Cháu đã bắt Nam Phương đi xin lỗi, Thu Yến cũng tha thứ cho nó rồi. Chú ba, chú còn gì bất mãn sao?”, Lương Dự mỉm cười, hỏi ông cụ.
“Vậy còn vợ của Lâm Chính thì sao? Lâm Chính thì sao?”, Lương Vệ Quốc tức giận nói.
Lương Dự vẫn mỉm cười, nhưng không trả lời.
Lương Khánh Tùng hừ lạnh lùng, tức giận nói: “Vệ Quốc! Em có ý gì? Chẳng lẽ lời anh nói trước kia không đủ rõ ràng hay sao? Nhà họ Lương không thể cúi đầu, nhất là trước một nhân vật nhỏ như cậu ta! Em không nghe rõ lời anh nói à?”.
“Nhưng…”, Lương Vệ Quốc vẫn còn định lên tiếng, nhưng bị Lương Dự ngắt lời.
“Chú ba, đừng nói nữa, cô gái tên Tô Nhu đã đi rồi, cháu nghe nói Lâm Chính kia hình như cũng đã rời khỏi nhà họ Lương. Bọn họ đều không quan tâm, chú tức giận làm gì? Chuyện này đến đây thôi. Bây giờ chúng ta phải tích cực chuẩn bị cho đại hội, đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm tổn thương hòa khí. Chú là người đứng đầu chi thứ ba, phải lấy đại cục làm trọng. Nếu các em ở chi thứ ba biết chú cãi nhau với mọi người vì chút chuyện nhỏ này, có lẽ bọn họ cũng sẽ không vui”, Lương Dự mỉm cười nói.
Câu nói này nói ra đúng là còn có tác dụng hơn lời của Lương Khánh Tùng nhiều.
Lương Vệ Quốc lập tức im lặng.
Lương Khánh Tùng gật đầu với Lương Dự, ông ta khá hài lòng với đứa con trai này, cũng định giao lại chi thứ hai cho Lương Dự quản lý.
Thật ra sao Lương Vệ Quốc lại không biết chuyện này được. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng đã lan truyền khắp nhà họ Lương, nhiều người của chi thứ ba cũng cảm thấy Lương Vệ Quốc làm quá vấn đề. Hai người từ Giang Thành đến, một trong hai còn là kẻ vô dụng bị nhà họ Lâm vứt bỏ, thế thì có thể cúi đầu được không? Làm vậy chẳng phải bọn họ sẽ mất hết mặt mũi hay sao?
Đã có người của chi thứ ba nói bóng gió sau lưng Lương Vệ Quốc.
Nhưng Lương Vệ Quốc có nỗi khổ không thể nói ra.
Đó nào phải kẻ vô dụng của nhà họ Lâm?
Đó là con rồng của nhà họ Lâm đấy!
Lương Vệ Quốc thở dài liên tục, vẻ mặt bất lực.
Lúc này, ông ta cũng chỉ đành hi vọng thần y Lâm thật sự không ghi thù chuyện này, chuyện này dừng ở đây thôi.
Đúng lúc đó…
Rầm!
Tiếng động dữ dội làm chấn động cả nhà họ Lương.
“Chuyện gì vậy?”.
Người nhà họ Lương sợ giật mình, đứng bật dậy.
Mấy người Lương Khánh Tùng không ai không nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì vậy? A Hào, cậu mau đi xem xem”, Lương Dự nói với một người nhà họ Lương đang đứng ở cửa.
Người tên A Hào đó lập tức chạy ra ngoài.
Lương Vệ Quốc không hiểu ra sao, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, điện thoại đời cũ trong túi ông ta rung lên.
Lương Vệ Quốc vội vàng lấy ra, nhìn số gọi tới, lại là số điện thoại của Lương Sinh cháu mình. Ông ta biến sắc, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Ông ta do dự một lúc, sau đó run run bấm nút nghe.
“Ông nội, không hay rồi! Thần y Lâm xông vào đây rồi!”, Lương Sinh hét lên khàn cả giọng.
Cơ thể Lương Vệ Quốc run lên, lập tức đứng dậy, kinh hoảng nói: “Cháu nói gì?”.
“Thần y Lâm xông vào đây rồi, anh ta xông vào rồi! Ông nội, ông phải nghĩ cách…”, Lương Sinh sắp khóc.
“Sao lại như vậy?”.
Lương Vệ Quốc há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.
Lúc đó…
“Ông hai, ông ba, cậu Dự! Không hay rồi, có… có người xông vào nhà họ Lương chúng ta!”, A Hào vừa mới rời đi vội vã chạy trở về sảnh chính, kinh hoàng la lên thất thanh…
Dứt lời, tất cả người nhà họ Lương đều đứng dậy khỏi ghế.