Người mặc áo choàng dường như đã đoán trước được tình huống này, anh không đuổi theo Ngụy Nguyên mà nhanh chóng xoay người tránh né người vừa lao lên sàn đấu với tốc độ không tưởng, đồng thời vung tay phóng ra một đạo kình khí ép đối thủ lùi lại
Mục đích của đối phương rõ ràng không phải là đã thương người mặc áo choàng. Thấy người mặc áo choàng bị đánh lui, ông ta lập tức kéo Ngụy Nguyên sang một bên.
Nhưng hành động của người đàn ông ngay lập tức làm cả hội trường rần rần bàn tán.
“Chuyện gì đang xảy ra thế? Tại sao Vu đại nhân lại can thiệp?”
“Đây không phải là một cuộc quyết chiến công bằng sao?"
“Việc này...việc này có bị tính là vi phạm quy tắc không?”
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi. Họ đều bối rối, chỉ vào Vu đại nhân mà bàn tán.
Vẻ mặt của Vu đại nhân cũng không được tự nhiên.
Ông ta chợt có cảm giác như mình bị mắc bẫy người đàn ông mặc áo choàng này dường như đang cố tình ép ông ta lên đây.
“Huyền Dương đại nhân, việc này có vẻ trái với quy tắc phải không?”
Cuối cùng, một người đàn ông trung niên đứng dậy, liếc nhìn sân khấu, sau đó chấp tay nói với Huyền Dương.
người đàn ông này đến từ gia tộc họ Hoa ở Thiên Đô, cũng là một thế gia ở ẩn. Ông ta sức mạnh thông thiên, đến mức ngay cả sơn trang Huyền Long cũng không dám khiêu khích ông ta.
Trong hoàn cảnh hiện tại, chỉ có người nhà họ Hoa mới dám đứng ra lên tiếng.
“Theo lý mà nói, trong một cuộc đấu tay đôi công bằng, người ngoài không thể can thiệp. Không phải Vu đại nhân nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?”
Một nhân vật khác đứng dậy lên tiếng, đó là người nhà họ Long đến từ Yên Kính.
Nhà họ Long biết rằng Đại hội sẽ không bỏ qua cho mình vì chuyện của Lâm thần y, cho nên lúc này họ cũng không ngại lên tiếng.
Vu đại nhân vẻ mặt u ám.
Ngụy Nguyên là con trai nuôi ông ta, một thân công pháp đều do ông ta dạy dỗ. Đương nhiên, ông ta không thể trơ mắt nhìn Nguy Nguyên bị phế tu vi cho nên mới can thiệp vào trận đấu.
Vu đại nhân hít một hơi thật sâu và nhìn về phía Huyền Dương.
Lúc này chỉ có Huyền Dương mới có thể giải quyết chuyện này.
Huyền Dương đứng trên sân khấu, sắc mặt cũng sa sầm lại.
Không biết bao lâu sau, Huyền Dương mới lên tiếng.
“Mọi người, đây chỉ là một cuộc thi đấu võ thuật thông thường, không cần phải căng thẳng như vậy”.
Huyền Dương giọng nói hùng hồn uy lực, trong nháy mắt trấn áp đám đông ồn ào: “Vu đại nhân yêu quý đệ tử của mình cho nên trong lúc nước sôi lửa bỏng mới ra tay cứu giúp. Hơn nữa Đại hội cũng không nói rằng cuộc tranh tài này không thể can thiệp, cũng không tuyên bố đây là cuộc quyết đấu chính thức!”
Mọi người cau mày khi nghe những lời này.
Những trận chiến trước đó có trận nào mà không suýt có người mất mạng? Bị chặt đứt tứ chỉ, nôn ra máu hoặc bị phế tu vi đều là chuyện hết sức bình thường.
Sao đến lượt người của Đại hội lên thi đấu thì lại thành ra như vậy?
“Huyền Dương đại nhân, nếu nói như vậy, khi tôi cùng người trong Đại hội tranh tài thì các người thể can thiệp bất cứ lúc nào?"
Người mặc áo choàng mỉm cười nói với Huyền Dương: “Nếu đã như vậy thì còn đánh nhau làm gì? Đấu võ làm gì? Đây chẳng phải là trò trẻ con sao?"
“Không sao cả, nếu các người muốn chơi kiểu tiêu chuẩn kép, tôi cũng không phản đối! Nhưng vì tôi vẫn đang đứng trên võ đài này nên tôi nghĩ cuộc tỷ võ vẫn có thể tiếp tục, phải không?”
Trong lòng Huyền Dương không khỏi kinh ngạc.
Nhưng sau đó người mặc áo choàng lại lớn tiếng nói: “Được rồi, Ngụy Nguyên này thực lực chẳng ra sao. Trong Đại hội của các người còn có ai có chút tài nghệ lên đấu với tôi không? Nếu đánh không lại, những người khác trong Đại hội có thể can thiệp bất cứ lúc nào, tôi chấp tất!"
Anh vừa dứt lời, những người trong Đại hội đều sa sầm mặt lại.