Sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Nếu không dụ được người mặc áo choàng vào Thiên Thần Đạo, kế hoạch của họ sẽ thất bại.
Vẻ mặt Huyền Dương cũng không được tự nhiên.
Ông ta hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng, nghiêng đầu khàn giọng nói: "Không sao đâu, hẳn ta không vào thì không vào. Truyền lệnh xuống dưới, chuẩn bị thanh trừng”.
“Thanh trừng? Huyền Dương đại nhân có ý gì?"
“Nếu hắn đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta thì bỏ đi. Chúng ta không giết hân bên ngoài thì giết hắn ở đây cũng vậy! Chắc hẳn nghĩ nếu hẳn không vào Thiên Thần Đạo, chúng ta sẽ không thể làm gì hắn! Hừ, trong trường hợp đó, hãy đợi người ở đây vào gần hết rồi giết hẳn tại chỗ!"
“Nhưng ở đây còn có rất nhiều người không muốn vào, nếu như trực tiếp ra tay như vậy, chỉ sợ không thể che giấu được.."
"Không có gì phải sợ”.
Huyền Dương trong mắt hiện lên vẻ hung ác: "Giết tất cả bọn chúng, như vậy không phải xong rồi sao?"
“Cái gì?"
người đàn ông chợt run lên, đầu ong ong, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
“Mau đi làm việc đi".
Huyền Dương lạnh lùng nói.
người đàn ông kia lưỡng lự nhưng rồi cũng chạy đi làm việc.
Chẳng bao lâu sau, hầu hết những người có mặt đều bước vào Thiên Thần Đạo.
Những người còn lại hoặc sợ hãi trước sự nguy hiểm của Thiên Thần Đạo, hoặc là không có hứng thú với lợi ích của Thiên Thần Đạo.
Những người còn lại rải rác, có lẽ khoảng vài nghìn người.
Mặc dù số lượng còn rất ít so với đám đông ban nãy nhưng những người này đều có thân thế hiển hách hơn xa người thường.
Người nhà họ Long và họ Lương cũng nằm trong số đó.
"Huyền Dương đại nhân, tất cả đã chuẩn bị xong".
Lúc này, một người trong Đại hội vội vàng đi tới, trầm giọng nói.
Huyền Dương gật đầu, nhìn về phía người mặc áo choàng.
Nhưng khi đưa mắt về phía đó, ông ta lại không nhìn thấy người đàn ông mặc áo choảng.
Huyền Dương thở gấp, vội vàng nhìn xung quanh.
"Hắn ta đang ở đâu?"
Huyền Dương vội vàng hỏi.
"Vừa nãy vẫn còn ở đây"
“Hắn đã đi đâu?"
“Nhanh... tìm nhanh đi"
Những người trong Đại hội trở nên lo lắng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét lạnh lùng vang lên.
“Huyền Dương đại nhân, chuyện gì thế này? Tại sao xung quanh chúng tôi lại có nhiều người của Đại hội như vậy?"
“Hình như bọn họ đã bao vây chúng tôi rồi. Các người rốt cuộc muốn làm gì?"
"Chẳng lẽ là đang muốn giết tất cả chúng tôi?"
Những tiếng la hét giận dữ và những câu hỏi vang lên.
Huyền Dương sắc mặt âm trầm, sau đó ông ta mới ý thức được mình lại bị lừa.
người đàn ông mặc áo choàng rõ ràng đã biết trước rằng Đại hội sẽ có biện pháp tấn công mình ở bên ngoài nên đã lẻn đi sau khi những cao thủ Đại hội bao vây xung quanh.
Nếu cứ cố cá chết lưới rách, Đại hội sẽ mất nhiều hơn được.
Nhưng những người này đã nảy sinh nghĩ ngờ về Đại hội.
Kết quả là Đại hội không làm được gì nhưng danh tiếng tự nhiên lại bị ảnh hưởng nặng nề.
"Được! Được! Hay lắm!"
Huyền Dương hít sâu một hơi, nghiêng đầu lạnh lùng nói: "Phái người đi trấn an những kẻ này, đồng thời yêu cầu người của ta để mắt tới tình hình bên rong Thiên Thần Đạo. Một khi tìm được hắn, bằng mọi giá phải giữ hắn ở trong Thiên Thần Đạo!"
“Nếu hắn ta không vào Thiên Thần Đạo thì sao?”
Huyền Dương bước đi rất nhanh, khí tức gần như. bay sát mặt đất
Một lúc sau, ông ta đã đến được cung điện khổng lồ trên đỉnh núi.
“Tham kiến Hội trưởng!”
Huyền Dương quỳ ở cửa điện, khấu đầu và lớn tiếng hô lên.