Nhà họ Lương xưng hùng xưng bá ở Yên Kinh không biết đã bao nhiêu năm, có thể nói là thâm căn cố đế, mạng lưới quan hệ đan xen phức tạp, thế lực cũng không biết mạnh đến mức nào.
Vậy mà hôm nay lại bị một thanh niên hơn 20 tuổi uy hiếp?
Đúng là nực cười!
Nếu không tận mắt chứng kiến thì e rằng sẽ không ai tin.
Nhưng không ai dám coi thường lời nói của thanh niên này.
Bởi vì đây là thần y Lâm!
Đây là truyền kỳ của Đông y Hoa Quốc! Là người đã tạo ra vô số kỳ tích, nắm giữ tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa chấn động.
“Thần y Lâm, liệu có phải chúng ta có hiểu lầm gì không? Con gái tôi đắc tội gì với cậu sao? Nếu đúng là vậy thì Lương Dự xin thay mặt con gái xin lỗi cậu, hy vọng cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho con gái tôi”, Lương Dự vội vàng bước tới, cúi người xin lỗi Lâm Chính.
Không thể không nói năng lực của Lương Dự quả thực mạnh hơn Lương Phong Nghiêm, riêng thủ đoạn và sự nhẫn nhịn này đã không cần phải nói nhiều.
Chỉ là tuy ông ta đã cúi đầu, nhưng Lâm Chính vẫn làm như không nghe thấy, anh nhắm nghiền hai mắt, không nói lời nào.
Đồng hồ vẫn đang đếm ngược trên điện thoại.
Lương Dự sửng sốt.
Người nhà họ Lương cũng tỏ vẻ không thể tin được.
Lương Dự hơi nhíu mày, nhìn về phía Lương Khánh Tùng.
Lương Khánh Tùng trầm ngâm một lát, rồi nói với Lương Dự: “Nể mặt thần y Lâm của chúng ta, đi gọi Nam Phương đến đây đi. Dù thế nào cũng phải làm rõ chuyện này trước đã”.
“Bố, liệu có phải là chuyện của Thu Yến và hai người ở Giang Thành kia không? Dù sao thần y Lâm này cũng đến từ Giang Thành”, Lương Dự dè dặt hỏi.
“Nếu đúng là như vậy thì lại càng khó giải quyết. Thần y Lâm có thể đến nhà họ Lương ta để đòi lại công bằng cho hai người Giang Thành kia, thì càng cho thấy bọn họ có thần y Lâm chống lưng. Chẳng phải tên Lâm Chính kia là con nuôi của Thu Yến sao? Nếu vậy thì chẳng phải chúng ta có thể thuận thế móc nối với thần y Lâm sao? Bảo Nam Phương xin lỗi thì có sao chứ? Bây giờ đang có bao nhiêu thế lực muốn lôi kéo thần y Lâm. Theo bố biết, thế gia Tư Mã đã có hành động rồi. Nếu chúng ta có thể nhanh hơn họ một bước, giành được thần y Lâm thì chắc chắn sẽ có ưu thế rất lớn trong đại hội”, Lương Khánh Tùng nhỏ giọng nói.
Lương Dự nghe thấy thế, hai mắt lập tức sáng lên: “Vẫn là bố có cao kiến”.
“Không còn nhiều thời gian nữa, đi đưa Nam Phương đến đây, cúi đầu với thần y Lâm thì chúng ta cũng không mất mặt!”.
“Vâng”.
Lương Dự gật đầu, lập tức bảo A Hào chạy đi.
Người nhà họ Lương xì xào khe khẽ, có người nhìn Lâm Chính với ánh mắt hình viên đạn, có người tỏ vẻ kiêng dè, đại sảnh có chút ồn ào.
“Đội trưởng, nếu người này thực sự muốn đại náo nhà họ Lương, thì chúng ta cũng giúp cậu ta thật sao?”, đúng lúc này, một binh vương bước tới bên cạnh gã đội trưởng kia, lén nhìn Lâm Chính một cái, nhỏ giọng hỏi.
“Giúp chứ, đương nhiên phải giúp rồi, đích thân Chủ tịch hạ lệnh, bảo chúng ta bằng mọi giá phải đáp ứng mọi yêu cầu của cậu Lâm này, lời của Chủ tịch mà các cậu dám không nghe sao?”, gã đội trưởng hừ một tiếng.
“Nhưng… nói thật là tuy các anh em ở đây đều là binh vương đến từ các nơi, thực lực siêu phàm, nhưng chỉ dựa vào chúng ta… mà muốn lật đổ cả nhà họ Lương? Sợ rằng đây chỉ là chuyện hoang đường thôi, theo tôi được biết, căn cơ của nhà họ Lương không hề tầm thường, không phải những hạng tép riu mà chúng ta động đến trước đó đâu…”
“Sao cậu nhiều lời thế nhỉ? Chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được, nếu cậu sợ thì mau cút đi”.
“Đội trưởng, không phải là tôi sợ, tôi chỉ… chỉ có chút lo lắng…”
“Lo lắng? Hừ, tôi biết sự băn khoăn của cậu, nhưng tôi nói cho cậu biết, chúng ta không nói nhất định phải lật đổ nhà họ Lương mà đúng không?”.
“Đội trưởng, vậy ý của anh là…”
“Chúng ta cứ theo cậu Lâm này đi, nếu thực sự không đấu lại được với nhà họ Lương thì chúng ta rút! Tôi nghĩ chắc chắn cậu Lâm này cũng không muốn làm càn ở đây đâu”, đội trưởng binh vương cười nhạt nói.
Tên binh vương kia nghe thấy thế, tức thì tỉnh ngộ: “Cũng phải… nói cho cùng thì chúng ta vẫn phải chuồn, bây giờ chỉ là phô trương thanh thế thôi”.
"Chẳng thế thì sao? Nếu không có chúng ta, cậu nghĩ cậu Lâm này dám ngồi đây bình thản như không thế này chắc?", gã đội trưởng binh vương cười nói.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ ồn ào.
Mọi người đều dừng bàn tán, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy A Hào đang kéo một cô gái trang điểm đậm chạy về phía này.
Hình như cô gái rất không tình nguyện, nhưng không khỏe bằng A Hào, nên bị ép buộc kéo đi.
"A Hào, mẹ kiếp anh bỏ tay ra cho tôi, tôi còn phải đi tham gia party nữa, mau bỏ tay ra thằng chó này!", Lương Nam Phương tức giận la hét, vừa đá vừa đánh vừa cào cấu A Hào.
A Hào trước giờ rất nghe lời Lương Nam Phương, nhưng lúc này lại lờ cô ta đi, liều mạng kéo cô ta tới.
Cho đến khi bị kéo đến trước đại sảnh, nhìn thấy tình hình ở đây, cô ta mới khựng lại.
"Lăn lại đây", Lương Dự sầm mặt xuống, lớn tiếng quát.
Lương Nam Phương rụt người lại như bị điện giật, sau đó cúi đầu, có chút sợ hãi bước vào đại sảnh.
Khóe mắt cô ta liếc về phía Lâm Chính, lập tức bị vẻ đẹp như thiên sứ của anh thu hút.
"Đẹp… đẹp trai quá…"
Trái tim Lương Nam Phương đập thình thịch, không dời được mắt.
Độ đẹp trai này có thể nói là đứng đầu cả nước, ai có thể kháng cự lại chứ?
Cô ta vốn là người thích trai đẹp, tuy còn nhỏ tuổi nhưng dăm ngày bảy bữa lại thay bạn trai. Đương nhiên, đám bạn trai không ham gì khuôn mặt trát đầy phấn của cô ta, mà đều tham tiền của cô ta, cùng với nhà họ Lương.
"Bố, người này… là ai vậy?", Lương Nam Phương vội vàng hỏi Lương Dự.
"Đây là thần y Lâm".
Lương Dự mặt lạnh như tiền, trừng mắt nhìn Lương Nam Phương: "Bố hỏi con, sao con lại chọc vào thần y Lâm hả? Khiến thần y Lâm nửa đêm nửa hôm nổi giận đùng đùng đến nhà họ Lương tìm con! Còn không mau lại đây xin lỗi thần y Lâm? Nhanh lên!".
"Xin lỗi?".
Lương Nam Phương ngớ người ra: "Xin lỗi cái gì ạ?".
"Ai mà biết được với con chứ? Tóm lại con cứ lên đây ăn nói đàng hoàng với thần y Lâm, rõ chưa?", Lương Dự lại quát.
Lương Nam Phương chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng một lát sau vẫn nhếch môi bước tới.
"Chào anh, thần y Lâm, tôi là Lương Nam Phương, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ? Nếu anh có hiểu lầm gì với tôi, thì chúng ta có thể tìm một nhà hàng vào buổi tối, rồi từ từ nói chuyện", Lương Nam Phương thầm liếc mắt đưa tình, mỉm cười nói.
Tuy không biết thần y Lâm này có chuyện gì, nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để đong đưa.
Nhưng…
Lâm Chính vẫn làm như không nghe thấy.
Anh mở mắt ra nhìn điện thoại, sau đó bấm màn hình đếm ngược về số 0.
"Lương Dự".
"Thần y Lâm có gì chỉ giáo?", Lương Dự hỏi.
"Lập tức bảo Lương Nam Phương quỳ xuống! Sau đó chặt đứt 10 đầu ngón tay của cô ta, lần này tôi cũng cho ông năm phút", Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi lại bấm đồng hồ đếm ngược.
Anh vừa dứt lời, tất cả những người đang có mặt trong phòng như ngừng thở…