Cô gái nghe xong lời nói của bà cụ thì trong lòng vô cùng tò mò nhưng cũng ngoan ngoãn không hỏi thêm nữa.
Nhà họ Hạ không dám chần chừ, vội vã rời khỏi Thiên Thần Đạo.
Ở lối vào Thiên Thần Đạo có mấy cao thủ Đại hội canh giữ. Thấy người nhà họ Hạ nhếch nhác chạy ra, những người đứng canh có vẻ khá ngạc nhiên.
"Các vị, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Một cao thủ Đại hội tiến tới hỏi.
"Anh còn dám hỏi chúng tôi câu này sao. Tại sao trong Thiên Thần Đạo lại có quái vật?"
Cô cháu gái tức giận nói.
"Nha đầu, im miệng!"
Bà cụ lập tức quát
"Bà nội......"
"Không được lên tiếng”.
Bà cụ hít một hơi thật sâu, bước tới, chắp tay nói: "Các vị, chúng tôi và những người khác xảy ra xô xát bên trong đó nên mới bị thương.”
“Tôi biết ngay mà, trong Thiên Thần Đạo làm sao có thể có quái vật được cơ chứ? Nha đầu kia, cấm nói năng xằng bậy, đây là Đại hội đấy.”
Gã đàn ông cười khẩy.
cô gái tức giận nghiến chặt hàm răng nhưng cũng không thể làm gì được.
"Các vị, nhà họ Hạ chúng tôi lần này tổn thất nặng nề, mọi người đều bị thương. Chỉ sợ không thể tiếp tục tham gia Đại hội, chúng tôi xin phép cáo từ”.
Bà cụ hành lễ chào và kính cẩn nói.
"Bà Hạ, mọi người bị thương nặng như vậy, làm sao có thể xuống núi được? Yên tâm, trên núi chúng tôi có hệ thống y tế hoàn thiện, lại có các thần y đẳng cấp thế giới có thể giúp mọi người trị thương. Đợi vết thương khỏi rồi xuống núi cũng chưa muộn”.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu nâu mỉm cười bước tới.
Bà cụ Hạ giật mình, sắc mặt có chút khó coi.
“Người đâu, sắp xếp chỗ nghỉ cho các vị khách nhà họ Hạ, không được phép chậm trễ biết chưa?”
Không đợi bà cụ Hạ đồng ý, người đàn ông trung niên đã trực tiếp hét lên.
"Vâng."
Đám người kia chấp tay nhận lệnh.
"Bà Hạ, mời đi bên này”.
"Phiền các vị rồi..."
Bà cụ Hạ vẻ mặt u ám dẫn người trong tộc rời theo người của Đại hội.
Lúc này, trong vết nứt sâu, người mặc áo choàng chăm chú nhìn con vượn dẫn đường trước mặt. Xung quanh nơi này là một bầu không khí u ám, những giọt nước trên tường nhỏ xuống đất, phát ra âm thanh lạnh lẽo quỷ dị trong không gian yên ảng rợn người.
Khi vào sâu hơn, những vệt ánh sáng xanh xuất hiện trước mặt, nhấp nháy liên tục giống như những ngọn quỷ hỏa ma quái trong địa ngục. Bước chân của người mặc áo choàng hơi khựng lại, trong lòng dâng lên một sự cảnh giác.
"Không khí tràn ngập mùi máu. Trước mặt rốt cuộc là cái gì?"
Người mặc áo choàng lạnh lùng hỏi.
Nhưng con vượn lúc này không trả lời mà đột nhiên tăng tốc độ.
"Súc vật, dám gi trò sao?"
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, người mặc áo choàng lập tức nổi giận và lao về phía con vượn, định bắt lấy nó.
Nhưng vào lúc này, con vượn đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Nó hét rất to, hướng về phía sâu trong vết nứt mà hét.
Người mặc áo choàng vẻ mặt căng thẳng, đột nhiên đưa tay ấn xuống.
Con vượn vùng vẫy dữ dội.
Người mặc áo choàng không còn do dự nữa, tập trung sức mạnh chuẩn bị ra đòn.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười lạnh lùng từ sâu trong vết nứt truyền đến.
"Các hạ đang làm gì vậy? Tại sao lại đôi co với một con súc sinh như vậy?"
Người mặc áo choàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chảm chẵm vào khe nứt sâu: "Ngươi là ai?”
"Không phải cậu đã biết ta là ai rồi sao?"
Giọng nói bên trong chợt phá lên cười.
Ngay sau đó.
Rầm rầm rầm...
Yết nứt phía sau người đàn ông mặc áo choàng thực sự đã tư đóng lại...