Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 609



“Bố!”, Lương Nam Phương kêu thất thanh, cảm thấy tuyệt vọng cùng cực. Lương Khánh Tùng siết nắm đấm, vẻ mặt đầy phẫn nộ. Đường đường là nhà họ Lương, lại ở chính trong ngôi nhà của mình mà bị ép tới mức này. 

Sỉ nhục. Đại sỉ nhục! 

Lương Khánh Tùng run rẩy, nếu không phải vì ông ta tuổi đã cao thì có lẽ cũng đã lao lên liều mạng với Lâm Chính rồi. 

“Lương Dự, tránh ra! Nếu không thần y Lâm sẽ ra tay đấy. Cháu không biết võ công, không ngăn được thần y Lâm đâu”, Lương Vệ Quốc thở dài, nói với Lương Dự. 

Lương Dự run rẩy, định nói gì đó. Lương Khánh Tùng không chịu được nữa rồi. Ông ta gầm lên: “Lao lên, bắt lấy thần y Lâm!” 

Toàn bộ cao thủ của nhà họ Lương lao lên, tấn công đám vệ sĩ đang bịt cửa. Thế nhưng đây đều là những vệ sĩ hàng đầu của Mạn Long, đâu phải những vệ sĩ thông thường có thể so sánh được. Nhà họ Lương mặc dù người đông nhưng trong chốc lát không thể nào có thể tấn công được hàng phòng ngự này. 

“Đi, đi điều động toàn bộ cao thủ cổ võ của nhà họ Lương tới đây, ngày hôm nay tôi phải khiến cho thần y Lâm chết ở đây. Tôi muốn cậu ta phải chết!”, Lương Khánh Tùng kích động hét lên. 

“Ông già, ông tưởng tôi không động được vào ông chắc”, Lâm Chính đột nhiên quay đầu, nhìn chăm chăm Lâm Khánh Tùng. 

Lâm Khánh Tùng giật mình. Lâm Chính chỉ giơ con dao lên, lạnh giọng: “Lương Dự, ông đã không nghe lời thì đừng có trách tôi. Mười ngón tay của ông, tôi nhận nhé”. 

Nói xong anh bèn vung dao. Lương Dự run rẩy, cảm giác tim như muốn rớt ra ngoài. 

“Dừng…tay!”, đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết vang lên. 

Lương Nam Phương đẩy Lương Dự qua một bên, thổn thức nói: “Tất cả dừng tay, đừng đánh nữa…” 

Câu nói khiến tất cả mọi người đều dừng lại. Lương Nam Phương quỳ phụp xuống, run rẩy đưa hai tay ra, khóc nức nở: “Tôi…tôi chấp nhận bị chịu phạt, xin…hãy tha cho bố của tôi, đừng đánh nhau nữa…” 

“Nam Phương”, Lương Khánh Tùng kêu lên. Lương Dự cũng thất kinh. 

“Cô cũng biết điều đấy, không tới mức khiến nhà họ Lương và bố cô bị diệt vong”, Lâm Chính gật đầu, cảm thấy hài lòng. 

“Nam Phương, sao cháu có thể quỳ trước loại người như thế chứ? Cháu…thật khiến nhà họ Lương mất mặt”, Lương Khánh Tùng tức lắm. 

“Lương Khánh Tùng, người như tôi thì nhà họ Lương không quỳ được phải không?”, Lâm Chính nói với Lương Khánh Tùng bằng vẻ vô cảm. 

“Cậu…đừng có đắc ý, sức mạnh của nhà họ Lương không phải là điều mà cậu có thể tưởng tượng được đâu. Cậu chỉ có thể ức hiếp đám người không biết cổ võ như chúng tôi thôi. Nếu như anh tôi và các cao thủ cổ võ tới đây thì cậu tưởng mình còn ngông cuồng được chắc?”, Lương Khánh Tùng mặt đỏ bừng bừng, nghiến răng đáp lại. 

“Đợi đám cao thủ cổ võ nhà họ Lương tới thì tôi sẽ giao lưu với họ xem sao”, Lâm Chính nói xong bèn giơ con dao lên. 

Ánh sáng lóe trong không gian. Lương Nam Phương hóa đã, một lúc sau, cơn đau dữ dội ập tới. 

“Á!”, tiếng kêu đau đớn xé nát không gian. 

Lâm Chính trả lại dao cho gã đội trưởng và tiếp tục nói với Lương Nam Phương: “Trong vòng ba ngày phải tới Giang Thành xin lỗi Tô Nhu. Nếu ba ngày không đi thì tôi sẽ lại tới đây đấy”. 

Nói xong, anh quay người đi ra ngoài. Đám vệ sĩ cũng đi theo. 

“Chặn nó lại!”, Lương Khánh Tùng quát lớn. 

“Không, để cậu ấy đi”, Lương Vệ Quốc đột nhiên lên tiếng. 

“Lương Vệ Quốc, em điên rồi. Đây là kẻ địch của nhà họ Lương, em lại nối giáo cho giặc sao?”, Lương Khánh Tùng hai mắt đỏ au nhìn trừng trừng Lương Vệ Quốc. 

“Vậy anh hai muốn nhà họ Lương có thêm một kẻ địch khủng khiếp à? Anh…đã cân nhắc tới đại hội chưa? Cân nhắc tới cục diện chưa?”, Lương Vệ Quốc lúc này không tỏ ra yếu thế nữa, chỉ mạnh mẽ đáp trả. 

Lương Khánh Tùng sững người. Ông ta hác hốc miệng, không nói nên lời. 

Lương Vệ Quốc vội vàng đứng dậy bước tới trước mặt Lâm Chính và cúi người: “Thần y Lâm, chuyện này hôm nay đã đắc tội với cậu rồi. Người giờ cũng đã bị trừng phạt. Hi vọng cậu không chấp kẻ tiểu nhân. Nhà họ Lương chúng tôi và tập đoàn Dương Hoa cũng như Huyền Y Phái vẫn có thể duy trì được mối quan hệ tốt đẹp”. 

“Người không phạm tôi thì tôi sẽ không phạm người. Bảo trọng". 

Lâm Chính nói xong bèn quay người rời đi. Đám người nhà họ Lương hận Lâm Chính lắm. Họ không chịu nhường đường. Lâm Chính khẽ chau mày. 

“Tránh hết ra”, Lương Vệ Quốc quát lớn. Nhà họ Lương do dự rồi mới từ từ tách ra. Lâm Chính dẫn đầu đám vệ sĩ rời đi. 

“Lương Vệ Quốc, để xem ai giải thích thế nào với anh cả. Nhà họ Lương bị mất hết thể diện vì em rồi. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhà họ Lương còn sống nổi không?”, Lương Khánh Tùng bước tới trước, quát Lương Vệ Quốc. 

“Đại hội sắp bắt đầu rồi. Anh còn muốn tạo thêm kẻ địch cho nhà mình à? Anh hai, anh chỉ nhìn trước mắt, lại ích kỷ quá. Huống hồ, chuyện đến nước này đã chẳng thể cứu vãn được nữa. Nếu anh thật sự cứ đối đầu với thần y Lâm thì sẽ xong thật đấy”, Lương Vệ Quốc hừ giọng 

“Nhưng chú ba, Nam Phương con bé…”, Lương Dự nghiến răng, tỏ ra uất hận. 

“Nam Phương làm sao? Nam Phương bị phế rồi chắc! Cháu tỉnh lại đi, nó chỉ bị đứt ngón tay, hơn nữa nhát dao của thần y Lâm đi nhanh như vậy, vết thương gọn, nối lại dễ hơn ăn cháo nữa. Cháu tưởng mười ngón tay của Nam Phương như vậy là xong rồi à?”, Lương Vệ Quốc lầm bầm. 

Lương Dự sững người, nhìn Nam Phương đau tới mức như sắp ngất lịm thì bừng tỉnh: “Đúng vậy, tay của con bé…vẫn có thể nối lại được…” 

“Thần y Lâm đã nương tay lắm rồi. Nếu không với bản lĩnh của cậu ấy, Nam Phương còn nối lại tay được chắc? Có mà mơ! Nghe đây, chuyện ngày hôm nay phải giữ kín, không được để lộ ra ngoài. Ngoài ra, sau khi Nam Phương nối lại tay thì lập tức tới Giang Thành xin lỗi cô Tô Nhu. Lương Dự, cháu cũng đi!” 

“Hả? Cháu cũng đi sao?” 

“Nếu không thì thể hiện thành ý kiểu gì? Họa là do con gái cháu gây ra, lẽ nào cháu khoanh tay đứng nhìn à?”, Lương Vệ Quốc nghiêm giọng. 

Lương Dự nhìn Lương Khánh Tùng bằng vẻ khó xử. Lương Khánh Tùng chỉ vung tay, hằm hằm nổi giận: “Anh không đồng ý. Nó đã chặt đứt tay con bé lại còn bắt đi xin lỗi sao? Nằm mơ đi”. 

“Anh…”, Lương Vệ Quốc tức lắm. 

“Nam Phương phải đi, Lương Dự cũng phải đi, hơn nữa…chú hai! Em cũng phải đi”, một giọng nói vang lên. 

Dứt lời, đám đông sững sờ nhìn ra đại sảnh thì thấy một nhóm người bước vào. 

“Là gia chủ!” 

“Gia chủ tới rồI!” 

“Bái kiến gia chủ!”, mọi người hô vang. 

“Anh cả?”, Lương Khánh Tùng sững sờ. 

Mấy người này bước tới trước mặt Lương Khánh Tùng: “Chú hai! Mấy người đều đi xin lỗi Tô Nhu đi, tới xin lỗi cả thần y Lâm nữa, rõ chưa?”