Lâm Chính giơ tay lên, nhìn khí ý đang nhanh chóng dao động trên đầu ngón tay, trong con ngươi hiện lên một sự bình tĩnh.
Trên thực tế, anh đã sớm lường trước kết quả này.
Nhưng anh không ngờ sức mạnh mà Hội trưởng giải phóng ra lại mạnh đến mức này.
"Vậy hãy nhìn tay tôi đây", Lâm Chính bình tĩnh nói, đồng tử đột nhiên mở ra, khí huyết trong cơ thể dâng trào như ngọn lửa bùng cháy. Thân ảnh của anh giống
như một bóng ma, lao qua hoàng lăng với tốc độ đáng kinh ngạc.
Cùng lúc đó, vô số châm khí như một cơn cuồng phong lao về phía Hội trưởng.
Vô số châm khí đang điên cuồng lao tới từ mọi hướng.
"Muốn thăm dò điểm yếu trên hàng phòng ngự của tôi bằng mấy cây châm khí lố bịch này sao?”
"Đó là một ý tưởng hay, nhưng đáng tiếc là nó lại không thể thành công".
Hội trưởng chế nhạo, hai tay kết thành một hình ấn kỳ quái phía trước ngực. Đột nhiên, toàn thân ông ta tỏa ra một luồng sáng chói lóa, lưỡng sáng đó giống như một thực thể, quấn chặt lấy ông ta ở bên trong nó.
Nhìn thấy tình huống này, Lâm Chính không chút do dự. Anh lập tức đâm Hồng Mông Long Châm xuống đất, hai tay di chuyển nhanh chóng, miệng lẩm
bẩm. Những phù văn huyền bí bay ra từ lòng bàn tay anh hợp nhất với Hồng Mông Long Châm.
Hồng Mông Long Châm đột nhiên kêu vù vù, tựa như được ban cho một sinh mệnh mới.
"Phá!", Lâm Chính hét lớn, hai tay kéo mạnh. Hồng Mông Long Châm vọt lên khỏi mặt đất với sức mạnh vô tận và bắn thẳng về phía Hội trưởng. Phù văn trên thân châm tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, như thể chúng ẩn chứa sức mạnh mạnh mế và tỉnh túy nhất của trời và đất.
Hội trưởng cảm nhận được sức mạnh kinh người ẩn chứa trong Hồng Mông Long Châm, nhưng ông ta không hề sợ hãi. Ông ta dùng sức đẩy hai tay về phía trước, hào quang bao bọc lấy hội trưởng trào ra như thủy triều, hướng về phía Hồng Mông Long Châm.
Hai bên va vào nhau tạo nên một âm thanh chói tai.
Ánh sáng tràn ngập không trung, toàn bộ hoàng lăng dường như được chiếu sáng.
Lâm Chính nhìn thẳng về phía trước, nhìn thấy bóng dáng Hội trưởng ẩn hiện trong luồng sáng, nhưng luồng ánh sáng lại không hề bị xuyên thủng.
"Đòn tấn công của cậu dù sao vẫn còn quá non nớt”, giọng nói của Hội trưởng từ trong luồng sáng truyền ra, mang theo ngữ khí khinh thường.
"Non nớt à? Tôi không rõ, nhưng dù sao nó cũng có tác dụng nhất định”. Giọng nói khàn khàn của Lâm Chính vang lên.
Hội trưởng hơi giật mình và nhìn xuống.
Có một vết nứt cực nhỏ trên hàng rào khí ý trước mặt ông ta.
Tại vết nứt, một châm khí sáng loáng, kích cỡ như sợi tóc đang điên cuồng lao tới.
Không hay rồi!
Sắc mặt Hội trưởng tối sầm lại và đột ngột lùi lại.
Nhưng vẫn muộn một bước.
Rít!
châm khí xé nát hàng rào khí ý và đâm thẳng vào Hội trưởng Đại hội . Chít
Bị châm khí đâm trúng, Hội trưởng không khỏi cau mày.
châm khí tiếp tục lách vào trong.
Nhưng cơ thể của Hội trưởng quá rắn chắc.
châm khí dù có mạnh đến đâu cũng không thể xuyên thủng dù chỉ một tấc. Sức mạnh của cơ thể vật lý này đúng là quá sức tưởng tượng.
"Thủ đoạn hạ đẳng như vậy mà muốn đả thương tôi?” Dứt lời, ông ta bắt đầu vận khí.
Nhưng vừa vận khí, lồng ngực ông ta bắt đầu phập phồng, dường như máu sắp phun ra từ cổ họng.
"Thế nào? Độc lực của tôi được đấy chứ?"
Lâm Chính mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Hội trưởng, sau đó từng bước một đi về phía ông ta...