Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Lâm Chính, khí thế xung quanh anh đột nhiên bùng nổ, một luồng năng lượng mạnh mẽ lan ra bốn phía như một làn sóng cuồng nộ.
Mọi người xung quanh đều nghiêm mặt lại.
Thân ảnh đang lao tới như tia chớp kia cũng rùng mình. Hiển nhiên, kẻ này không ngờ Lâm Chính còn trẻ như vậy mà lại có thể bộc phát ra khí tức khí tức đáng sợ đến thế...
Thân ảnh của Lâm Chính cũng vụt qua như điện xẹt, trong nháy mắt đến gần kẻ kia. Chỉ với một cái vẫy tay của anh, một tia sét lóe lên, mang theo khí tức Hủy Diệt.
Kẻ lạ mặt sao có thể đỡ được đòn này, cho nên chỉ đành vội vã rút lui.
Nhưng sấm sét đáng sợ dâng lên như thủy triều, dù đã rút lui thì kẻ lạ mặt cũng không tránh khỏi bị mấy tia sét đánh trúng. Hắn bị chấn động mạnh đến
mức lùi về phía sau, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Những người còn lại trên đảo Thiên Khiếu khi nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt, hiển nhiên không ai ngờ kết cục lại như vậy.
Tiên Chính Nhất vội vàng bước tới, cười nói: "Các vị, các vị xin chớ làm bậy. Đây là khách quý của đảo Thiên Khiếu chúng ta, đừng làm phiền khách quý!"
Nói xong, anh ta nhìn bóng người vừa bị Lâm Chính đánh lui, nói: “Mặc Phong, sao anh có thể lỗ mãng như vậy?”
Trong mắt Mặc Phong hiện lên một tia kinh ngạc và ngưỡng mộ. Ban nấy anh ta đã dùng toàn lực ra đòn, tưởng rằng có thể doạ cho đối phương khiếp sợ. Nhưng thật không ngờ Lâm Chính lại có thể đánh cho anh ta lùi lại dễ dàng như vậy. Thực lực này quả thực vượt quá sức tưởng tượng của Mặc Phong.
"Tiên đại nhân, ngài cũng biết quy tắc của đảo Thiên Khiếu. Nếu người tới thực lực không đủ thì không có tư cách tiến vào đảo của chúng ta”.
Mặc Phong chắp tay đáp.
"Nếu người đó không đủ thực lực thì tôi sẽ đưa lên đảo chắc? Huống chỉ các vị chưa từng nghe qua danh tiếng lẫy lừng của Lâm thần y sao?"
Tiên Chính Nhất nheo mắt cười lạnh: "Cảm nhận được sức mạnh sấm sét trong khu vực Thiên Lôi Khoá Long rồi chứ? Để tôi nói cho các vị biết, sức mạnh đó đã bị Lâm thần y thu phục và hấp thụ rồi!"
Mọi người nghe được lời này đều rất kinh ngạc và kinh hãi.
"Tiên đại nhân, ngài nói cái gì vậy? Người này hấp thu sức mạnh Thiên Lôi Khoá Long?"
"Làm sao có thể? Thiên Lôi Khoá Long là sức mạnh nguyên thuỷ của trời và đất, nó đáng sợ đến mức nào, làm sao có thể dễ dàng bị hấp thụ?"
Không ai tin điều vừa nghe.
Chỉ có Mặc Phong tựa hồ đã phát hiện ra điều gì, anh ta quay lại nhìn Lâm Chính, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
"Đủ rồi!"
Ngay lúc hiện trường đang náo nhiệt, một giọng nói trầm và lớn vang lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn.
Họ nhìn thấy một ông già tóc trắng mặc áo choàng xanh bước ra từ phía sau đám đông.
"Bái kiến Bạch Lão!"
Tiên Chính Nhất chắp tay.
"Bái kiến Bạch Lão!”
Mọi người cũng tỏ ra vô cùng kính cẩn.
Ông già được gọi là Bạch Lão gật đầu, đi về phía Lâm Chính và hơi cúi đầu: "Lâm thần y hạ cố tới đây là phúc của đảo Thiên Khiếu. Trước đó người dân đảo. không biết phép tắc, đã xúc phạm Lâm thần y. Xin Lâm thần y lượng thứ”.
"Bạch Lão khách sáo rồi".
Lâm Chính khế gật đầu, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc.
Ông già trước mặt khí tức phần lớn được kiềm hãm lại, nhưng luồng khí tỏa ra từ cơ thể ông ta đặc biệt độc đáo và không thể nhìn thấu.
€ó vẻ như đảo Thiên Khiếu này quả thực có rất nhiều bậc kì nhân.
Bạch Lão khế mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, nói: "Lâm thần y, nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp thì quả thực là không tầm thường. Vừa nghe Tiên Chính Nhất nói Lâm thần y đã hấp thụ được sức mạnh của Thiên Lôi Khoá Long. Xem ra Lâm thần y rất có duyên với đảo Thiên Khiếu này”.
"Đó chỉ là gặp may thôi".
Lâm Chính thản nhiên đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy đề phòng.
Lâm Chính thoáng ngạc nhiên.
Còn có loại môn pháp như vậy sao?
"Lâm thần y, nếu muốn biết về Hội trưởng Đại hội thì mời đi bên này".