Nhưng ông ta vẫn bình tĩnh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Thủ!"
"Ông ...... "
Mọi người đều tức giận.
"Giám đốc Mã, ý ông là gì? Phòng thủ ở một nơi như thế này? Thủ để làm gì?"
Một vị tông chủ nóng nảy đi tới, tức giận hỏi: "Chúng tôi đáp lại lời kêu gọi của Dương Hoa, đến đây để chống lại Đại hội. Hiện tại tất cả anh hùng hào kiệt đều có mặt ở đây, sẵn sàng san bằng núi Thánh Huyền. Vậy mà ông lại kéo dài thời gian, muốn cho bọn chúng cơ hội phản công chắc?"
"Tất cả những gì tôi làm đều là theo kế hoạch của Chủ tịch Lâm. Tóm lại, không có lệnh của tôi thì không được phép tấn công!"
Mã Hải thái độ cứng rắn, lớn tiếng đáp.
"Ông ... Mã Hải, ông cũng chỉ là người làm công cho Lâm thần y, không đến lượt ông chỉ huy chúng tôi. Chúng tôi tôn trọng Lâm thần y, không phải ông! Ông căn bản không hiểu gì về giới võ đạo chúng tôi!"
Tông chủ tính tình nóng nảy trực tiếp nhảy xuống một quả đồi, lớn tiếng hét lên: "Mọi người, cơ hội này không thể bỏ lỡ, thời cơ bỏ lỡ sẽ không trở lại. Hiện tại núi Thánh Huyền còn chưa có thời gian chuẩn bị, Đại hội trống rỗng. Đây là thời cơ để chúng ta Hủy Diệt Đại hội, khôi phục lại công lý và hoà bình thực sự. Mọi người hãy theo tôi lên núi, giết Hội trưởng, tiêu diệt những kẻ phản bội đó!"
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Nhiều thế lực đã hưởng ứng lời kêu gọi.
"Ô tông chủ! Xin đừng kích động!"
Tiết Nam Sơn hét lên.
Nhưng Ô tông chủ lại không để ý tới, xua tay: "Giết!"
"Giết!"
Trong chốc lát, hàng ngàn chiến binh lao lên núi Thánh Huyền.
Tiết Nam Sơn sắc mặt căng thẳng, không nói thêm gì nữa.
Sắc mặt Mã Hải cũng vô cùng khó coi, nhưng ông ta biết lúc này có nói gì cũng vô dụng.
Tất cả những gì Mã Hải có thể làm là thở dài.
"Nếu những kẻ ngốc này không tin kế hoạch của Lâm thần y thì tại sao bọn họ lại ở đây? Mã tiên sinh không cần lo lắng, có chết cũng là do họ tự chuốc lấy!"
Thiên Lực hừ lạnh một tiếng.
"Mặc dù vậy, đó đều là sinh mạng, đều là những anh hùng một đời nhiệt huyết".
Mã Hải lắc đầu, lặng lẽ nhìn đám người kia xông lên núi Thánh Huyền.
Những chiến binh đó giống như những đợt sóng dâng trào, mang theo tinh thần chiến đấu và quyết tâm vô tận, gào thét lao về phía núi Thánh Huyền.
Những chiến binh đó giống như những đợt sóng dâng trào, mang theo tinh thần chiến đấu và quyết tâm vô tận, gào thét lao về phía núi Thánh Huyền.
Lúc đầu, núi Thánh Huyền giống như một con thú khổng lồ đang ngủ say, im lặng và không có bất kỳ sự phản kháng nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người cang tin chắc rằng Đại hội chưa kịp phòng bị.
Họ không còn lo lắng nữa mà lao thẳng về phía cung điện trên đỉnh núi.
Tuy nhiên, khi họ bước vào suờn nui Thánh Huyền, một luồng khí tức kinh hoàng đột nhiên bao trùm lấy họ.
Nhiệt độ giảm mạnh, từng chùm ánh sáng chói lóa đột nhiên xuất hiện.
"Không hay rồi!", mọi người đứng quan sát dưới chân núi đều kêu lên.
Họ nhìn thấy hàng trăm cái bóng đáng sợ đột nhiên xuất hiện trên sườn núi.
Những bóng người này nhanh như chớp, tản ra khắp nơi. Họ lao vào đám đông và không ngừng di chuyển như những con thoi.
Mỗi lần những cái bóng di chuyển, một lượng lớn máu sẽ bắn tung tóe.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Bảo họ rút lui mau!"
Mã Hải lập tức hét lên với những người bên cạnh.
"Rút lui, mau rút lui!"
Người trên sườn núi biết Đại hội đã bố trí quân phục kích, không dám lâu la thêm mà lập tức truyền lệnh rút lui về chân núi.
Nhưng các cao thủ Đại hội đuổi theo sát nút.
Tiết Nam Sơn bỗng nhiên hét lớn: "Đã đi thì không thể quay lại!"
Thiên Lực nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm trang hỏi: "Nói vậy là có ý gì ... "
"Bọn chúng thật ra có thể giết hết những người này, nhưng lại không làm như vậy. Chắc chắn là muốn dụ chúng ta đi cứu, một khi ra đó, chúng ta nhất định có đi không về!"