Mọi người đều tìm nơi ẩn nấp, nín thở tập trung và tìm kiếm xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác.
Khí tức kỳ dị kia giống như một làn sương mù dày đặc, chậm rãi bay qua và lan rộng đến bất cứ nơi nào nó đi qua. Cỏ cây như bị bao phủ bởi một lớp sương giá lạnh lẽo khiến chúng thoáng rùng mình.
Lâm Chính nheo mắt, huy động linh lực bảo vệ toàn thân. Bằng giác quan nhạy bén của mình, anh nhận thấy nguồn gốc của khí tức kỳ lạ này dường như nam sâu trong khu rừng bên trai. Bên trong khu rung này đay nhung tang đa lởm chởm, bóng của những đỉnh đá nhọn chiếu xuống đất dưới ánh sáng mặt trời giống như những chiếc rang nanh khổng lồ đan xen nhau. Dường như có một con quái thú khổng lồ đang há sẵn cái miệng đầy răng nhọn chờ đợi.
Một lúc sau, có vài kẻ cao to lực lưỡng lao về phía ngọn núi phía sau.
Bọn họ chạy dọc theo con đường, từng người một vụt qua nhanh thoăn thoắt như thể một luồng ánh sáng, trong chớp mắt đoàn người đã lao tới chân núi và biến mất.
"Bọn họ đều là cao thủ!"
Sau khi đối phương rời đi, Bạch Lão từ trong bóng tối đi ra, trầm giọng nói.
"Núi Thánh Huyền sắp có một trận chiến lớn. Tại sao những cao thủ này lại rời đi từ phía sau núi? Chẳng lẽ bọn họ muốn chạy trốn?"
Tiên Chính Nhất cau mày.
"Không thể nào, Đại hội đã kích hoạt cơ chế phòng ngự, bọn họ rõ ràng là đang chuẩn bị phòng ngự, nếu muốn chạy trốn, vì sao lại lựa chọn lúc này?"
Bạch Lão lắc đầu.
Lâm Chính cũng bắt đầu suy nghĩ.
Một lát sau, anh tựa hồ nghĩ tới cái gì, thấp giọng hô: "Tiên Chính Nhất, dẫn mấy người phong ấn nơi này, nếu bọn họ quay lại, nhất định phải ngăn lại bằng được!"
"Được".
Tiên Chính Nhất gật đầu nhận lệnh, dẫn theo bốn năm cao thủ cường tráng nhanh nhẹn nấp vào bụi rậm bên phải như những con mèo rừng rồi lặng lẽ biến mất.
"Phần còn lại theo tôi!"
Lâm Chính chạy thẳng về phía sườn núi.
"Cẩn thận!"
Bạch Lão hô lên.
Lâm Chính lập tức dừng lại.
Bạch Lão tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, ông ta từ thắt lưng lấy ra một vật giống như bùa chú, cắn nát ngón tay vẽ mấy nét lên bùa chú rồi ném về phía trước.
Bùng!
Không khí trước mặt dường như đang bốc cháy.
"Cấm chế?"
Lâm Chính cau mày.
"Có vẻ như tất cả các cơ chế phòng thủ trên núi Thánh Huyền đã được kích hoạt. Cấm chế này giống với cấm chế trên đảo Thiên Khiếu nên tôi mới nhận ra nó. Lâm thần y, vẫn nên để tôi dẫn đầu thì hơn".
Bạch Lão nói.
Lâm Chính gật đầu.
Mọi người đi theo Bạch Lão.
Cứ như vậy cả đoàn đi bộ khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng đến được cấm địa của núi Thánh Huyền nằm trên sườn núi.
Cấm địa này yên tĩnh như một vùng đất chết, được bao quanh bởi một khí tức cổ xưa dày đặc. Những tảng đá lốm đốm nằm rải rác ở đây và trên bề mặt chúng được khắc những phù văn bí ẩn đã bị xói mòn theo năm tháng nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mọi người không dám lơ là, làm theo hướng dẫn của Lâm Chính, tập hợp linh lực đổ vào trận thạch. Nhất thời, ánh sáng đan xen theo chiều dọc và chiều ngang, tạo thành những đường nét phức tạp trên không trung của vùng cấm địa, giống như những vệt sao băng vụt qua rồi để lại dấu vết, cũng giống như một bản đồ cổ xưa huyền bí.
"Trận pháp đã bắt đầu được khai triển. Từ giờ trở đi, phong ấn cấm địa này, ai xông vào cũng giết không tha!"