Lâm Chính không tranh cãi với đám người Phùng Thạch nữa, bởi vì đó là cuộc đối thoại vô nghĩa. Sau khi anh tỏ rõ thái độ của mình thì lên xe, rời khỏi Kỳ Dược Phòng.
“Chó chết, thật là kiêu căng!”.
“Anh nghĩ anh là cái thá gì? Làm cho Kỳ Dược Phòng chúng tôi biến mất? Anh xứng sao?”.
“Ăn cứt đi!”.
“Thằng khốn!”.
Những học sinh của Kỳ Dược Phòng mới phản ứng lại, hét lên với chiếc xe chở Lâm Chính rời khỏi, có người còn đuổi theo, nhặt đá lên ném về phía xe.
Keng!
Chiếc xe chục triệu tệ đá ném lõm vào thật sâu.
“Ức hiếp người quá đáng!”, Mã Hải tức giận, muốn dừng xe đi xuống.
“Đi thôi”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm…”.
“Về!”, Lâm Chính lại quát lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Mã Hải siết chặt vô lăng, tức đến mức phổi như sắp bị lửa thiêu cháy. Nhưng Lâm Chính đã lên tiếng, ông ta cũng không làm gì được, chỉ đành đạp ga rời khỏi Kỳ Dược Phòng.
Dù đã đi rất xa, Mã Hải vẫn có thể nghe được tiếng giễu cợt của Kỳ Dược Phòng.
Đừng nói là Mã Hải, ngay cả những vệ sĩ đi theo cũng nhịn một bụng tức.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính từ đầu đến cuối vô cùng tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Chủ tịch Lâm không giận sao?
Mã Hải không thể hiểu được.
Cho đến khi đến công ty Dương Hoa, vào phòng làm việc, Lâm Chính mới lên tiếng.
“Mau cử người đến tỉnh Quảng Liễu một chuyến”.
Mã Hải ngạc nhiên: “Chủ tịch Lâm, đến tỉnh Quảng Liễu làm gì?”.
“Triệu tập nhân thủ”.
Lâm Chính lấy giấy bút từ trên bàn làm việc ra, sau đó viết một dãy số điện thoại và tên họ, đưa cho Mã Hải.
Mã Hải đọc được thì kinh ngạc biến sắc.
“Chủ tịch Lâm, nếu… nếu vậy thì để tôi đích thân đi một chuyến”, hơi thở Mã Hải run rẩy, vội vàng đứng dậy.
“Không cần, tùy tiện cử một người đi là được. Nói với bọn họ, lần hành động này tôi không cần bọn họ đích thân đến Kỳ Dược Phòng, nhưng tôi hi vọng bọn họ có thể hành động, mặc kệ bọn họ dùng cách gì, sử dụng sức mạnh gì, tôi chỉ muốn bọn họ đạt được một mục tiêu, làm suy yếu bất kỳ sức mạnh nào của Kỳ Dược Phòng, hiểu chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Bất kỳ sức mạnh nào? Làm suy yếu đến trình độ nào?”.
“Kỳ Dược Phòng mở bao nhiêu tiệm thuốc, tôi muốn bọn họ đóng cửa bấy nhiêu tiệm thuốc, bọn họ thu nhận bao nhiêu học trò, tôi muốn bọn họ mất đi bấy nhiêu học trò!”.
“Chuyện đó… tôi hiểu rồi, nhưng Chủ tịch Lâm… chỉ dựa vào những sức mạnh này của tỉnh Quảng Liễu mà muốn động vào Kỳ Dược Phòng vẫn khá khó khăn. Dù gì bọn họ cũng ở Quảng Liễu, chuyện có thể làm được rất có hạn. Nếu muốn động vào Kỳ Dược Phòng, vẫn phải có sự giúp đỡ của nguồn lực khác”, Mã Hải do dự một lúc, cẩn thận nói.
“Bây giờ điều động cả Tập đoàn Dương Hoa lẫn Huyền Y Phái, không tiếc bất cứ giá nào, tiến hành tấn công Kỳ Dược Phòng, tổn thất bao nhiêu cũng không quan trọng”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Mã Hải gật đầu.
“Ngoài ra, ông hãy cho người đến những nơi này”, Lâm Chính lại lấy giấy bút ra, viết gì đó lên trên, sau đó đưa cho Mã Hải.
Mã Hải xem qua, sự chấn động trên mặt càng đậm thêm.
Ông ta cảm nhận được hơi thở của mình đã ngưng lại.
Chốc lát sau, ông ta run rẩy cất tờ giấy vào, âm thầm nuốt nước bọt.
“Mau đi làm đi”.
“Vâng… Chủ tịch Lâm. Nhưng mà, cậu bảo người khác đi thông báo cho những nơi này, vậy… vậy còn tôi thì sao?”, Mã Hải cẩn trọng hỏi.
“Ông đại diện tôi đến Yên Kinh một chuyến”, Lâm Chính nói.
“Yên Kinh?”, Mã Hải căng thẳng, tim thắt chặt.
…
Ở một đình các nọ.
Một luồng khói đen từ trong bếp lò nấu trà bay lên.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng mặc áo thời Đường đang ngồi đó pha trà. Đối diện ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo thường ngày, tràn đầy tinh thần, gương mặt tuấn tú sáng sủa.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng thành thạo rửa trà pha trà, sau đó rót một ly cho người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông cũng ra dáng nhấp một ngụm, sau đó thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Trà của chú Diêu quả nhiên tuyệt nhất thiên hạ!”.
“Quá khen”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười, lại rót thêm một ly cho người đàn ông, sau đó nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi rất bất ngờ, gia tộc các cậu lại cử cậu đến đây. Sóc Phương, cậu là báu vật của gia tộc cậu, những chuyện này sao lại nhọc công cậu đến đây? Đại hội sắp mở, không phải cậu nên chuẩn bị kỹ càng hay sao?”.
“Chú Diêu, chú lầm rồi, tôi đến đây không phải vì gia tộc cử tôi đến, mà là tôi tự đến”, người đàn ông cười nói.
“Cậu tự đến?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng vô cùng ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Đúng, tôi cũng không lòng vòng nữa, tôi đến đây là muốn xin một vị thuốc ở Kỳ Dược Phòng”.
“Ồ? Là thuốc gì?”, ánh mắt phòng chủ Kỳ Dược Phòng lặng lẽ trở nên nghiêm nghị, hỏi.
“Hà Linh Hoa”, người đàn ông mỉm cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt, sau đó lắc đầu, cười nhạt nói: “Cậu đừng nói đùa, Sóc Phương, ai mà không biết Hà Linh Hoa của Kỳ Dược Phòng chúng tôi đã bị thần y Lâm cướp mất rồi chứ, tôi đi đâu tìm một đóa Hà Linh Hoa nữa cho cậu?”.
“Nếu tôi đoán không lầm, Kỳ Dược Phòng vẫn còn một đóa nữa”.
“Đoán sao?”.
“Tôi nói đoán với chú chỉ là nể mặt chú, chú Diêu, chú hiểu không?”, người đàn ông cười nói.
Lời này vừa nói ra, phòng chủ Kỳ Dược Phòng run tay, sắc mặt lập tức sa sầm, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Sóc Phương, gia tộc các cậu phái người trà trộn vào Kỳ Dược Phòng chúng tôi rồi sao?”.
“Quy mô của Kỳ Dược Phòng cũng không tính là nhỏ, muốn cài cắm tai mắt thật sự quá dễ”, người đàn ông bình tĩnh nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng không lên tiếng.
Đúng vậy, nói đoán chỉ là cách nói uyển chuyển mà thôi, thực ra tai mắt của người đàn ông này đã nhìn thấy Hà Linh Hoa trong tay phòng chủ Kỳ Dược Phòng…
Chẳng trách anh ta đột nhiên lại xuất hiện!
Chẳng trách anh ta lại khẳng định như vậy…
Vài phút sau, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hít sâu một hơi, nói: “Sự quý giá của Hà Linh Hoa không cần tôi phải nói nữa, cậu muốn có nó, ít nhất phải trả cái giá tương ứng”.
“Nếu chú đưa nó cho tôi, những lợi ích mà tôi đạt được ở đại hội có thể chia cho chú ba mươi phần trăm”, người đàn ông hạ giọng nói.
Ba mươi phần trăm?
Tim phòng chủ Kỳ Dược Phòng đập thình thịch, nhịp thở nhanh hơn.
Ông ta biết ba mươi phần trăm là khái niệm gì. Con số đó so với lợi ích mà một mình Kỳ Dược Phòng nỗ lực giành được ở đại hội còn phong phú hơn rất nhiều.
Nhưng ông ta không đồng ý nhanh như vậy, mà xòe năm ngón tay ra: “Ít nhất cũng phải năm mươi phần trăm”.
“Ba mươi phần trăm”, người đàn ông mỉm cười nhìn phòng chủ Kỳ Dược Phòng, ánh mắt ấy lóe lên sự sắc lạnh kỳ lạ.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng hiển nhiên hiểu rõ ánh mắt ấy, ông ta nhíu mày, sau đó vỗ tay: “Bỏ đi, ba mươi phần trăm thì ba mươi phần trăm. Cậu đã có thành ý như vậy, nếu tôi còn trả giá với cậu thì thật là vô vị”.
“Chú Diêu nói vậy không sai, tôi dùng trà thay rượu mời chú một ly”, người đàn ông cười nói, sau đó nâng ly trà cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng nheo mắt cười, không thấy vẻ bực bội nào.
“Chuyện gì? Thần y Lâm đến gây chuyện rồi sao?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hỏi.
Kỳ Dược Phòng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Huyền Y Phái.
Nhưng giảng sư Chu lại liên tục lắc đầu: “Không phải, là… là mười mấy y quán tiệm thuốc của chúng ta ở ngoại tỉnh… đột nhiên đều bị niêm phong, không bị niêm phong thì bị đập phá, bây giờ đã bị cưỡng chế phải đóng cửa cả rồi!”.