Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thần y Lâm đã phát động đòn tấn công hung mãnh nhất với Kỳ Dược Phòng.
Mặc dù Kỳ Dược Phòng có thực lực, nhưng đối diện với thế tấn công như mưa bão đó cũng không chống đỡ được.
Hơn nữa… đó mới chỉ là bước đầu tiên!
Bước thứ hai, e rằng chính là bùng nổ dư luận.
Những chuyện này xảy ra đột ngột như vậy, thậm chí không kịp truyền bá, nhưng trong mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, chúng sẽ nhanh chóng chiếm trang nhất trên các diễn đàn mạng, giới truyền thông báo chí, dẫn đến sự náo động của cư dân mạng.
Một khi dư luận lớn lên, Kỳ Dược Phòng cũng khó mà yên ổn được nữa…
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng nhắm mắt lại, không nói lời nào.
“Chú Diêu, tôi hỏi thêm lần nữa, có cần chúng tôi ra tay không?”, người đàn ông đặt tách trà xuống, thản nhiên hỏi.
Lần này, phòng chủ Kỳ Dược Phòng không còn cứng rắn như trước kia, im lặng một lúc, hạ giọng nói: “Điều kiện là gì?”.
“Tỷ lệ lợi ích ở đại hội đổi lại một chút, tôi tám, chú hai”, người đàn ông cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, khản giọng nói: “Được, cứ làm theo lời cậu nói!”.
Người đàn ông lập tức lấy điện thoại ra, gọi đi.
“Cậu chủ”, đầu kia điện thoại là một giọng nói già nua.
“Chú Trung, giúp tôi xử lý chuyện khám bệnh và cấp phát thuốc miễn phí của Kỳ Dược Phòng”.
“Được”.
Điện thoại cúp máy.
Người đàn ông đứng lên: “Chú Diêu, không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, ngày mai tôi còn phải đến hội chợ triển lãm, không ở lại nữa”.
“Tôi tiễn cậu”.
“Không cần, chỉ hi vọng chú có thể tuân thủ ước hẹn của chúng ta”, người đàn ông nhếch khóe miệng, sau đó phất tay, phóng khoáng rời đi.
“Phòng chủ, sao cậu Sóc Phương lại đến đây? Cậu ta đến tìm ông uống trà sao?”, Phùng Thạch đi tới, nhìn bóng lưng của Sóc Phương, hỏi.
“Không phải, cậu ta đến mượn gió bẻ măng!”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lạnh lùng hừ, sau đó phất tay rời đi.
…
Lâm Chính ngồi ở văn phòng cả một ngày rồi mới mệt mỏi rời đi.
Anh vốn định ở lại văn phòng một buổi tối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định về công ty của Tô Nhu ở.
Lâm Chính lái xe 918 màu đỏ lửa đến công ty Duyệt Nhan, nhưng giữa đường điện thoại của Tô Nhu lại gọi tới.
“Anh đang ở đâu?”.
“Đang chuẩn bị về đây”, Lâm Chính cười nói.
“Được, anh về đây trước, em chuẩn bị một bộ quần áo cho anh”.
“Quần áo? Làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Anh về đi rồi em nói với anh”, Tô Nhu cười nói, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái.
Chẳng lẽ gặp được chuyện gì tốt?
Lâm Chính hơi khó hiểu, nhấn ga.
Đợi vào cửa nhà, lại thấy Tô Nhu đang thử quần áo ở trước gương, nữ thư ký ôm một chồng quần áo đứng chờ ở bên cạnh.
“Chủ tịch Tô, bộ này không được, bộ này nhìn trẻ con lắm”, nữ thư ký nói.
“Còn bộ này thì sao?”, Tô Nhu cầm một bộ lễ phục màu đen lên so.
“Bộ này… lại có vẻ quá trưởng thành…”.
Hai người phụ nữ luôn miệng thảo luận. Khi thấy Lâm Chính đi vào, Tô Nhu lập tức buông áo quần trong tay xuống, cầm một bộ Âu phục trên ghế sofa lên đưa cho anh.
“Đi thử đi”.
“Làm gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên, hỏi.
“Ngày mai có buổi giao lưu mỹ phẩm quốc tế, em được mời tham gia, em muốn anh đi cùng em cùng nhau tiến bộ”, Tô Nhu nói.
“Em đi không phải được rồi sao? Mỹ phẩm gì đó anh cũng không hiểu”.
“Anh Lâm, chuyện này anh còn không hiểu à? Chủ tịch Tô kêu anh đi theo là để anh làm sứ giả hộ hoa. Chủ tịch Tô xinh đẹp như vậy, ở triển lãm chắc chắn sẽ có vô số ong bướm quấy rầy Chủ tịch Tô. Anh đi theo, Chủ tịch Tô cũng có thể bớt đi không ít rắc rối”, thư ký che miệng cười nói.
“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Trừ điều đó ra, cũng để đưa anh đi trải nghiệm, vốn dĩ nhân vật nhỏ như em không thể tham gia bữa tiệc lớn như vậy, vẫn là nhờ quý nhân cho em cơ hội. Em nghe nói triển lãm mỹ phẩm lần này có nhiều chuyên gia nghiên cứu dược vật nổi tiếng trong nước tham gia. Thuốc giảm béo, kem mỹ phẩm mà bọn họ nghiên cứu ra vô cùng nổi tiếng. Anh cũng biết chút y thuật, nếu có thể bắt nối quan hệ với bọn họ, sau này chúng ta ly… sau này anh ra ngoài kiếm việc làm cũng có thể thêm một đường đi phải không?”, Tô Nhu suýt thì thốt ra hai chữ ly hôn, nhưng đến bên miệng vẫn nuốt trở về.
Hàng lông mày Lâm Chính khẽ động, nhưng cũng không để tâm.
Anh nhớ hình như ngày mai Tập đoàn Dương Hoa cũng có đại diện tham dự triển lãm này, cũng tính là một buổi tiệc khá lớn.
“Tiểu Tây đã đặt xong vé sáng mai rồi, sáng mai chúng ta bay đến Thượng Hỗ. Anh thử quần áo xem, không hợp thì em sẽ bảo Tiểu Tây đi đến cửa hàng đổi, ngủ sớm một chút”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, cầm áo quần đi vào nhà vệ sinh.
Chốc lát sau, Lâm Chính mặc Âu phục vừa người đi ra ngoài.
Tô Nhu cũng không phải lần đầu nhìn thấy Lâm Chính ăn mặc chỉnh tề xuất hiện, nhưng mỗi lần nhìn vẫn có cảm giác mắt sáng lên.
Thư ký Tiểu Tây lại càng đầy vẻ si mê.
Sáng sớm ngày hôm sau, thư ký Tiểu Tây lái xe của Tô Nhu đến dưới lầu công ty, ba người đi thẳng đến sân bay.
Lâm Chính không có hứng thú gì với chuyện này, bây giờ anh chỉ lo đối phó Kỳ Dược Phòng, cho nên trên đường đi luôn cầm điện thoại, xem tin nhắn Mã Hải gửi tới.
Buổi trưa, ba người đến Thượng Hỗ.
Tiểu Tây dã đặt khách sạn giá rẻ ở lại, ăn cơm xong thì tùy ý đi dạo một vòng, sau đó buổi tối Tô Nhu dẫn theo Lâm Chính đi tới khách sạn Minh Châu ở trung tâm Thượng Hỗ.
Lúc này, ở trước cửa khách sạn Minh Châu đã đỗ đầy xe.
Mercedes, BMW chỉ là hạng xoàng, Maserati, Porsche, Lamborghini, Ferrari chỗ nào cũng thấy.
Những cậu ấm cô chiêu ăn mặc xinh đẹp xa hoa ra vào, ai ai cũng lộng lẫy hoa lệ.
Tô Nhu mặc đồ dạ hội màu đen hoa văn trắng, tóc dài cột cao, trông rất hào hoa phú quý, vừa xuống xe đã thu hút vô số ánh mắt xung quanh.
Lâm Chính đi theo bên cạnh.
Mặc dù anh không dùng diện mạo vốn có cũng có chút đẹp trai, nhưng đi cùng Tô Nhu vẫn thấy không xứng đôi.
Người được mời cần phải có thiệp mời mới có thể vào trong. Tô Nhu đưa thiệp mời ra, được người phục vụ dẫn đến tầng cao nhất của khách sạn.
Lúc này, ở đây đã tụ tập nhiều nhân vật ưu tú của ngành mỹ phẩm trong ngoài nước, còn có không ít nhân vật lớn của các ngành nghề khác tham dự tiệc.
Bọn họ tụ tập thành nhóm trò chuyện, phục vụ bưng thức ăn và rượu ngon qua lại giữa đám đông, mọi thứ trông thật vui vẻ yên bình.
Đúng lúc đó, một giọng cười trầm ấm vang lên.
“Tiểu Nhu, cô cũng đến rồi à?”.
Vừa nghe thấy vậy, Lâm Chính và Tô Nhu đều quay người lại, chợt thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, tuấn tú sáng sủa, bưng ly rượu vang đi tới.
Đôi mắt người đàn ông rất sâu sắc, trên mặt là nụ cười mê người. Khi nhìn thấy Tô Nhu ăn mặc lộng lẫy, đôi mắt đó đã không thể rời khỏi cô được nữa.
“Cô đẹp thật!”.
Người đàn ông nói đầy thâm tình, nói xong thì định bắt tay Tô Nhu, muốn hôn tay cô.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức đưa tay chụp lấy cổ tay người đó.
“Ồ?”, người đàn ông nhìn Lâm Chính với vẻ kỳ quái.
Lại nghe Lâm Chính nói: “Mong anh tự trọng, đây là vợ tôi”.