"Sao vậy? Anh không biết sao?", Lâm Chính nhìn Smith chằm chằm rồi hỏi.
"Biết… biết một chút, anh Lâm, mong anh đừng giận, tôi nghĩ chuyện này nên giải quyết bằng phương pháp hòa bình", Smith cười nói.
"Hòa bình?", Lâm Chính lập tức sầm mặt, ánh mắt đanh lại.
Đôi mắt màu xanh thẫm của Smith không khỏi run rẩy, có chút không đỡ nổi ánh mắt đầy tính xâm lược này của Lâm Chính.
"Anh Smith, nếu anh không muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này, thì mời anh đi cho. Không có anh, tôi vẫn giải quyết được", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Smith biến sắc, đang định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã phớt lờ gã, bước vào cửa khách sạn.
Đám người của Sóc Phương ở phía sau ai nấy đực mặt ra. Bọn họ không biết rõ về Smith, nhưng có thể khiến cậu chủ coi trọng thì chắc chắn thân phận của gã không tầm thường. Nhưng người như vậy lại tỏ vẻ vô cùng cung kính trước chàng trai này… Gã không làm lố đấy chứ?
Chàng trai này là ai?
"Anh Lâm, anh Lâm, chờ đã!", Smith vội vàng xông tới, ngăn Lâm Chính lại.
"Smith, tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?", Lâm Chính đã mất kiên nhẫn.
"Anh Lâm, chuyện này… thực sự không thể giải quyết bằng phương thức hòa bình sao? Tôi tin Sóc cũng chỉ nhất thời kích động chứ anh ta không hề muốn vậy. Anh nên biết rằng, con người một khi tức giận sẽ rất dễ làm ra những hành động quá khích mất kiểm soát. Tôi nghĩ bây giờ chắc chắn anh ta cũng đang rất hối hận, anh xem… liệu có nên cho anh ta một cơ hội không?", Smith hỏi với vẻ mong đợi.
Lâm Chính yên lặng nhìn anh ta, ba giây sau, anh lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại.
"Thầy, Smith đã giải quyết rắc rối cho thầy chưa?", Anna ở bên kia điện thoại vội vàng hỏi.
"Anna, tôi muốn hỏi cô một câu", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Anna sửng sốt: "Câu gì?".
"Rốt cuộc tên Smith này đứng về phía nào vậy?".
Anna nghe thấy thế, lập tức hiểu ra.
Sắc mặt Smith cũng trở nên khó coi, gã vội kêu lên: "Thầy Lâm, tôi đương nhiên là đứng về phía thầy rồi, mong thầy đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ác ý gì với thầy cả".
Nhưng Lâm Chính phớt lờ gã.
Dường như Anna cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, lập tức nói ngay: "Thầy Lâm, thầy có thể đưa điện thoại cho Smith nghe không? Tôi có mấy lời nói với anh ta".
"Tôi không cần các cô giải quyết chuyện này, cũng không định dựa vào ai cả. Đồng thời, tôi cũng không muốn cô phái người đến gây thêm rắc rối cho tôi hay làm lãng phí thời gian của tôi".
"Tôi biết, nhưng xin thầy hãy cho tôi thêm một cơ hội! Một cơ hội thôi!", Anna vội nói.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng nể mặt Anna, nên vẫn đưa điện thoại cho Smith.
Smith vội vàng nhận lấy.
"Cô Anna", Smith dè dặt gọi một tiếng.
"Trời đất ơi, đồ ngu này! Rốt cuộc anh đang làm gì thế hả?", Anna không nhịn được chửi mắng: "Tôi bảo anh đi tìm thầy Lâm, chính là muốn anh nhanh chóng giải quyết rắc rối giúp thầy ấy. Còn anh thì sao? Anh đang làm gì thế hả? Lẽ nào anh còn muốn bảo vệ tên Sóc Phương kia? Chuyện của gia tộc các anh có thể giải quyết dựa vào Sóc Phương sao?".
"Cô Anna, Sóc có lợi cho việc khai thác thị trường phương Đông, cũng được coi là người cực kỳ quan trọng đối với gia tộc chúng tôi. Hơn nữa… tôi thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, tôi nghĩ bảo Sóc nhận lỗi với anh Lâm là được. Nếu như có thể giải quyết trong hòa bình, thì đây chẳng phải là cách tốt nhất sao?", Smith nói đầy bất đắc dĩ.
"Chuyện đó không phải do anh quyết định, nếu anh muốn đứng về phía thầy Lâm, thì nên một lòng nghĩ cho thầy ấy. Nếu anh muốn làm người hòa giải thì mời anh rời đi, nếu không tôi sợ thầy sẽ vì anh mà ghi thù với tôi mất! Anh là đồ ngu xuẩn!", Anna tiếp tục mắng chửi.
"Việc này…", Smith ngây ra.
"Smith, đồ ngu này, tôi tiết lộ cho anh một chút về ý định của gia tộc tôi vậy. Nếu thầy Lâm muốn mượn sức mạnh của gia tộc tôi để đạt được mục đích nào đó, thì gia tộc sẽ dốc sức giúp đỡ thầy ấy. Chắc anh cũng hiểu điều này có nghĩa là gì nhỉ?", Anna trầm giọng nói, sau đó tắt máy.
Smith như bị sét đánh ngang tai, cầm điện thoại đứng như trời trồng.
Nghĩa là sao?
Vậy tức là nếu Lâm Chính muốn xử lý Smith, thì gia tộc đứng sau Anna cũng sẽ ra tay với gã.
Không chút do dự!
Đuổi cùng giết tận!
Rốt cuộc tên Lâm Chính này có ma lực gì, mà có thể khiến cô Anna và gia tộc đứng sau cô ta ủng hộ mọi hành động của anh một cách vô điều kiện như vậy chứ?
Hơi thở của Smith nghẹn lại, lúc này mới hiểu bản thân mình ngu xuẩn đến mức nào.
Gã vội vàng trả điện thoại cho Lâm Chính.
"Thầy Lâm, tôi dẫn thầy đi gặp Sóc", vẻ mặt Smith nghiêm túc, nói đầy cung kính.
"Thái độ của anh thì sao?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt Smith căng cứng, không chút do dự đáp: "Việc làm của Sóc Phương không thể chấp nhận được, anh ta buộc phải xin lỗi thầy Lâm và chịu sự trừng phạt của thầy, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta".
Xem ra những lời nói của Anna vẫn có tác dụng.
Lâm Chính cất điện thoại đi, bước về phía thang máy.
Smith vội vàng đi theo.
Còn đám người của Sóc Phương ở sau lưng gã thì đã ngây ra như phỗng, trợn mắt há mồm.
"Chuyện… chuyện này là sao vậy?".
"Mau, gọi điện thoại nói với cậu chủ, mau lên!".
Ở triển lãm.
Sóc Phương vẫn cầm ly rượu đi lại giữa đám người quyền quý, kết giao với những người có thể lợi dụng.
Tuy xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.
Nơi này vẫn đông vui náo nhiệt.
Reng reng.
Chuông điện thoại vang lên.
"Tôi xin phép!".
Sóc Phương mỉm cười gật đầu với khách mời, sau đó bước sang bên cạnh, lấy điện thoại ra.
"Cậu chủ, anh Smith đến rồi", người ở bên cạnh bỗng nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ồ?".
Sóc Phương vô cùng ngạc nhiên, lướt nhìn hiển thị màn hình, thấy là đàn em gọi tới, cũng không quan tâm mà tắt máy luôn, rồi nhanh chân bước ra cửa.
"Anh Smith, cuối cùng anh cũng quay lại rồi! Ha ha ha, tôi muốn nói chuyện với anh về việc vừa rồi, để hóa giải hiểu lầm giữa chúng ta", Sóc Phương mỉm cười nói.
Nhưng… Smith bơ luôn Sóc Phương, rồi nhìn ra đằng sau.
Sóc Phương tỏ vẻ nghi hoặc, cũng nhìn theo.
Lúc này anh ta mới phát hiện một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đang đứng đằng sau Smith.
Người đàn ông này… cực kỳ đẹp trai, chẳng khác nào thiên sứ! So với người này, thì những nam minh tinh kia chẳng khác nào ngọn cỏ ven đường.
Nhưng hình như… anh ta đã gặp ở đâu đó!
Sóc Phương cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Ngay sau đó, Smith thốt ra một câu khiến ai nấy kinh ngạc.
"Thầy Lâm, thầy thấy sao?".
Thầy Lâm?
Chàng trai trẻ này sao?
Đầu óc Sóc Phương bỗng chốc trở nên trắng xóa.
Chỉ thấy Lâm Chính bình thản nói: "Người này chính là Sóc Phương sao? Vào phòng bao bên cạnh nói chuyện đi!".