Phùng Thạch ngồi phịch xuống đất, không nói nên lời. Đám học sinh cũng đứng như trời trồng. Bọn họ chỉ muốn ép Lâm Chính, ít nhất để anh biết bọn họ không dễ khuất phục như vậy, để anh đối đãi với bọn họ tốt một chút.
Thế nhưng họ không ngờ Lâm Chính lại chẳng thèm bận tâm. Hơn nữa câu nói của Lâm Chính còn dội thẳng vào lồ ng ngực mỗi người. Đúng là y dược của thần y Lâm vượt xa Diệu Triệu Bân.
Diêu Triệu Bân chỉ giỏi về dược thuật còn về y thuật ông ta không hề có gì xuất sắc. Y dược thì bao gồm cả hai. Trong cả nước này có ai mà không biết tới danh tiếng của thần y Lâm. Đám đông đồng loạt cúi đầu, không dám nói gì.
“Thực ra tôi cảm thấy thần y Lâm lãnh đạo Kỳ Dược Phòng cũng rất phù hợp mà. Tại sao anh ấy lại không thể trở thành phòng chủ chứ?”, lúc này, có người lên tiếng. Mặc dù lời nói này rõ ràng là đang nịnh bợ Lâm Chính.
“Chức phòng chủ, đức tài đều phải có đủ, thần y Lâm hoàn toàn phù hợp, tôi ủng hộ thần y Lâm”, lại thêm một người phụ họa theo.
“Tôi cũng ủng hộ thần y Lâm. Y dược của thần y Lâm hoàn toàn không có vấn đề, hơn nữa anh ấy còn làm theo quy tắc nữa, đánh thua phòng chủ Dược thì lúc này phòng chủ nên thoái vị. Điều này là hoàn toàn đúng”.
“Nói đúng, thần y Lâm trở thành phòng chủ của chúng ta là quá đúng đắn”.
Mọi người hô hoan, ủng hô. Lúc này không ai dám phản bác. Dù là Phùng Thạch cũng không dám lên tiếng. Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh biết đại cục đã định. Anh bước tới, đi về phía phòng chính.
Anh cần Kỳ Dược Phòng chứ không cần những người này. Mục đích cuối cùng của anh chính là muốn có được kho thuốc cực lớn của Kỳ Dược Phòng.
Đây là một kho báu cực lớn mà vô số người trong giới Đông y đều thèm nhỏ dãi. Thậm chí đến không ít các tổ chức nước ngoài cũng thòm thèm.
Chỉ có điều kho thuốc này được giấu rất kỹ, hơn nữa Diêu Triệu Bân còn làm giả lớp vỏ ngoài của tất cả những loại thuốc, nếu như không có những người có nghiệp vụ chuyên môn giám định thì dù bạn có là tên trộm đặc biệt cũng không tìm ra được loại nào là thật loại nào là giả.
Tuy nhiên những điều đó không là gì đối với Lâm Chính. Kho thuốc nằm ở giữa của toàn kiến trúc của Kỳ Dược Phòng, nhưng nó không nằm ở trên lầu mà là dưới lòng đất. Đi qua vài tầng bậc cuối cùng thì Lâm Chính cũng đã nhìn thấy kho thuốc của Kỳ Dược Phòng.
Ở đây có hàng chục nghìn hộp thuốc. Mỗi hộp đều là những loại thuốc cực kỳ quý hiếm của khắp cả nước. Lâm Chính nhìn số thuốc trước mặt và nín thở.
“Tạm đủ rồi”.
Sau khi biết được đại cục đã định, Tần Bách Tùng tức tốc từ Huyền Y Phái chạy tới. Ban đầu ông ta cũng không tin, nhưng khi nhìn thấy kho thuốc của Kỳ Dược Phòng thì ông ta hết hồn.
Những việc còn lại anh đều giao cho Tần Bách Tùng và Hùng Trưởng Bạch xử lý. Người của Kỳ Dược Phòng, ai muốn đi, ai muốn ở, Lâm Chính không quan tâm. Thứ mà anh muốn chỉ đơn giản là kho thuốc này của Kỳ Dược Phòng.
Sau khi quay về Huyền Y Phái, Lâm Chính mệt mỏi ngủ một giấc.Sáng sớm ngày hôm sau anh cho người lấy thi thể của Long Thủ ra. Lâm Chính lấy ra một cây nhân sâm.
Nhan Khả Nhi kêu lên: “Sâm Hoàng?”
“Đúng vậy, đây là Sâm Hoàng. Tôi muốn dùng nó trị bệnh cho Long Thủ, nhưng dược tính của Sâm Hoàng quá mạnh, tôi lo Long Thủ không chịu nổi nên không dùng. Giờ tôi đã tìm thấy một ít dược liệu có thể làm thuốc dẫn giúp cho Long Thủ có thể hấp thụ được Sâm Hoàng dễ dàng hơn”.
Lâm Chính vừa nói vừa cẩn thận bẻ rễ của Sâm Hoàng cho vào ấm sắc thuốc. Một tiếng sau, bón cho Long Thủ rồi châm cứu cho ông ta. Mọi người đều khẽ thở dài.
“Anh Lâm Chính, Long Thủ có sống lại được không?”, Tần Ngưng không nhịn được bèn lên tiếng.
“Anh không biết. Có thể thành công, có thể thất bại, hơn nữa…”
“Hơn nữa sao ạ?”
“Hơn nữa dù có sống lại thì cũng lắm là não sống lại, còn người vẫn trong trạng thái bị liệt”, Lâm Chính khẽ nói.
“Vậy chẳng phải là người thực vật sao?
“Có lẽ…là vậy…”
Mọi người sững sờ, không nói gì. Dù sao thì việc cứu sống một người quá khó.
Sau khi được bón thuốc, sắc mặt của Long Thủ hồng hào lên nhiều, không còn vẻ trắng dã của người chết nữa. Lâm Chính dặn dò, cho người chăm sóc Long Thủ. Nếu trong 24 giờ Long Thủ có dấu hiệu hồi phục thì lập tức đưa vào phòng cấp cứu. Còn không thì lại cấp đông, đợi Lâm Chính có cách khác sẽ lại cứu chữa”.
Anh về phòng làm việc, xem giấy tờ mà Tần Bách Tùng đưa tới. Đây chính là danh sách kho thuốc của Kỳ Dược Phòng. Nhìn những tên thuốc hiếm có trong danh sách, Lâm Chính vô cùng kích động.
“Đến cả Thạch Ngả Thảo và Tam Quế Tử mà cũng có nữa. Như vậy thì có thể thử điều chế vài phương thuốc cổ rồi”, Lâm Chính lầm bầm. Anh cầm danh sách trong tay.
Reng reng. Lúc này, điện thoại trên bàn của anh đổ chuông. Lâm Chính chau mày, cầm điện thoại lên nhìn. Là Tô Nhu.
“Tới gặp cô ấy làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy tò mò. Anh nhớ là mối quan hệ giữa Tô Dư và Tô Nhu khá bình thường, thậm chí là hai người còn từng có xung đột.
“Là Tiểu Khuynh nhờ em”, Tô Nhu thở dài, nói nhỏ: “Tiểu Khuynh nói gần đây Tô Du có tiếp xúc với một người, tự xưng là đạo diễn gì đó, muốn tìm Tô Dư đóng phim. Hình như hôm nay bọn họ sẽ đi ăn ở khách sạn Tinh Mỹ. Tiểu Khuynh muốn em đi cùng Tô Dư vì lo xảy ra chuyện. Em gọi điện cho Tô Dư nhưng Tô Dư không đồng ý. Em nghĩ nếu là anh thì không có vấn đề gì. Anh nghĩ cách cùng Tô Dư đi đi. Nếu là đóng phim thì tốt quá, còn nếu không phải thì còn có sự đề phòng…”
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn bật cười. Coi anh là sứ giả đi bảo vệ chứ gì?
Thế nhưng Lâm Chính cũng không có ác cảm với Tô Dư và Tiểu Khuynh nên gật đầu: “Được, để anh gọi điện cho Tô Dư”.
“Vất vả cho anh rồi”, điện thoại tắt máy.
Lâm Chính bèn gọi cho Tô Dư. Sau khi biết được ý của Lâm Chính, Tô Dư tỏ ra tức giận.
“Ý của cậu là gì? Người nào cũng biết đó là đạo diễn nổi tiếng, cậu còn sợ là lừa đảo sao? Người ta đóng nhiều phim lắm rồi đấy.
“Tô Dư, chẳng qua là gia đình quan tâm tới cô, tôi không có ý khác”, Lâm Chính bất lực giải thích.
“Nếu như để đạo diễn biết được tôi đưa một người đàn ông tới thì mọi người sẽ nghĩ thế nào? Người khác sẽ nghĩ tôi không tin đạo diễn, như vậy thì việc này coi như xong mất”, Tô Dư vội vàng nói.
“Nếu thật lòng tìm cô đóng phim thì sao lại bận tâm chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh…”
“Hay là thế này, cô đừng đi nói với Tô Nhu và Tiểu Khuynh nữa mà đi thuyết phục bác cả đi, nếu bác cả đồng ý thì tôi sẽ không đi. Thế nào?”, Lâm Chính nói.
“Tuyệt đối không được nói với bố tôi”, Tô Dư lên tiếng. Thế nhưng dứt lời, cô ta lập tức bụm miệng.
Lâm Chính nhếch miệng cười: “Ồ, hóa ra là bác cả không biết về chuyện này à?”
“Được rồi, tôi sẽ đưa cậu đi cùng là được”, Tô Du cười khổ, quyết định từ bỏ.