“Viện trưởng Hồ này, ông Tề đúng là đức cao vọng trọng nhưng tuổi cũng cao rồi có thể là hồ đồ, thế nhưng ông thì không thể nào mà”.
“Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải làm sao?”, đám bác sĩ phàn nàn, ai cũng để lộ ra vẻ lo lắng.
“Ngậm miệng lại”, Hồ Dũng không nhịn được nữa bèn nghiến răng quát lên.
Đám đông nín thở.
Lúc này Hồ Dũng tức giận nói tiếp: “Các người mà giỏi thì tôi cần phải dựa vào cậu ấy sao? Nếu các người giỏi giang thì sao không vào đi? Giờ người ta đã không sợ trách nhiệm, ra tay giúp đỡ, đã mạo hiểm lắm rồi. Các người thì hay lắm, đứng đó chỉ trỏ lắm lời. Các người xem ăn nói như vậy có được không?”
Ông ta nói xong thì cả đám bác sĩ cúi đầu đầy xấu hổ. Thế nhưng cũng có người hừ giọng, cảm thấy không phục.
Cục trưởng Hác không nói gì, chỉ toát mồ hôi hột. Rõ ràng là ông ta đang vô cùng căng thẳng.
Cho tới lúc này…
“Hồi phục rồi! Hồi phục rồi!”
Tiếng kêu mừng rỡ vang lên. Đám đông giật mình, vội vàng nhìn tới.
Tất cả đều nhìn lên màn hình máy tính với vẻ kích động: “Cô Anna, nhịp tim của anh Jesse đã ổn định trở lại rồi”.
“Đúng là thượng đế phù hộ”.
“Tốt quá rồi”, đám người tây đứng bên ngoài vỗ ngực đầy kích động, tất cả đều reo mừng.
Đám người Hồ Dũng cũng thở phào. Anna nhìn người thanh niên trước mặt bằng vẻ không dám tin.
Cô ta biết, đây không phải là công lao của mình. Lâm Chính đặt bàn điện xuống, châm thêm vài cây kim, sau đó thở phào và lau mồ hôi trán.
“Một lúc nữa rút kim. Tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh ta uống. Hai ngày này nghỉ ngơi là được”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cảm ơn anh”, Anna kích động lên tiếng, quay qua ôm chầm lấy Lâm Chính.
Lúc này mùi nước hoa xộc lên mũi anh. Lâm Chính không biết phải làm sao.
Cũng may mà Anna biết người phương Đông thường ngại ngùng nên lập tức buông ra ngay.
“Anh ta đã tạo kỳ tích rồi! Ngầu quá!”, Anna nháy mắt với Lâm Chính.
Lâm Chính chỉ cười, không nói gì.
“Chúc mừng anh”.
“Anh là bác sĩ Hoa Quốc giỏi nhất mà tôi biết đấy”.
“Anh cứu mạng phó hội trưởng Jesse, anh chính là bạn mãi mãi của hiệp hội Y tế Quốc tế chúng tôi”.
Mấy người bác sĩ đứng bên ngoài cũng kích động cảm ơn Lâm Chính.
“Anh hãy nhận của chúng tôi một cái cúi đầu”, mấy bác sĩ đứng ngoài đồng loạt bước vào cúi đầu trước Lâm Chính.
Lâm Chính tái mặt, vội vàng đỡ họ dậy.
“Các vị không được đâu. Như vậy sẽ giảm tuổi thọ của tôi mất.”
“Đây nào phải giảm tuổi thọ, ai giỏi thì làm thầy. Y thuật của cậu đã vượt xa chúng tôi rồi. Nhìn chúng tôi nhiều tuổi vậy chứ y thuật còn kém xa cậu”.
“Hơn nữa cậu đã không màng rủi ro, cứu vớt thể diện cho giới y học, tránh xảy ra một tin xấu cho giới quốc tế, đây chẳng phải là công lao sao? Chúng tôi cúi mình trước cậu, đương nhiên vì cậu xứng đáng” .
Mấy vị bác sĩ nghiêm túc nói. Đám người Hồ Dũng bên cạnh cũng thất kinh.
Mấy người bác sĩ đều vô cùng nổi tiếng. Nhận được sự thừa nhận từ họ có thể nói còn khó hơn lên trời nữa.
“Cậu Lâm, cảm ơn anh”, Cục trưởng Hác bước tới, bắt tay Lâm Chính đầy cảm kích.
Những bác sĩ khác cùng đều cảm ơn. Có người là thật lòng, có người là giả.
Lâm Chính chỉ xua tay cười rồi tạm biệt. Sau khi mọi người biết Lâm Chính không phải là bác sĩ thì đều lôi kéo về bệnh viện của họ, nhưng tất cả đều bị ông Tề nạt nộ.
Ông ta cậy già lên mặt, hơn nữa một bảo bối như vậy không giữ lại viện Đông Y thì ông Tề cảm thấy vô lý quá.
“Không được, phải nhanh chóng nói cho viện trưởng mới được, nhỡ đâu bị Hồ Dũng dụ mất thì hỏng”, ông Tề lầm bầm.
Lâm Chính không dự định vào bệnh viện làm nên mặc kệ bọn họ, anh chỉ định về nhà.
“Anh Lâm, đợi chút!", lúc này bỗng có tiếng gọi vang lên.
Lâm Chính quay người lại thì thấy có thứ gì đó đang lao về phía mình.
Anh cảm thấy hoa mắt, một lúc sau mới nhận ra đó là Anna.
“Bác sĩ Anna có chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.
Anna nhìn anh với sắc mặt vô cùng kiên định. Cô ta dùng tiếng Trung và nói: “Lâm, anh có thể làm thầy giáo của tôi được không. Tôi muốn học Đông y!”