Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 650



Đêm hôm đó, Tô Dư và Tào Tiểu Kiều ngủ không ngon giấc. 

Hai cô gái lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi không ngủ được. 

Vừa lo lắng cho tương lai, vừa sợ hãi đạo diễn Đổng kia. 

Từ giây phút bước ra khỏi cửa phòng bao, hai cô gái đã hết hy vọng bước vào giới giải trí. 

Dù sao giới này cũng là như vậy, người không hiểu quy tắc thì sẽ không bao giờ hòa nhập được. 

Ngoài chuyện này ra, bọn họ còn sợ đạo diễn Đổng trả thù. 

Bởi vì những lời bình luận trên mạng dành cho vị đạo diễn nổi tiếng này chỉ có hai chữ. 

Nhỏ nhen! 

Đây là loại người có thù tất báo! 

Bất cứ ai đắc tội với ông ta, ông ta sẽ huy động các mối quan hệ để vùi dập đến cùng. 

Nếu thực lực tương đương thì còn chống đỡ được. 

Đằng này bọn họ chỉ là hai cô sinh viên chưa rời ghế nhà trường. 

Nếu Đổng Hạ muốn thì bọn họ còn được yên ổn sao? 

Hai người thấp thỏm bất an, thao thức đến khi trời sáng. 

Vừa sáng ra, Lâm Chính đã gửi tin nhắn tới. 

"Tiểu Kiều, em rể mình bảo hai đứa mình đến nhà hàng Ái Cầm Hải ở trung tâm thành phố gặp một người. Cậu có đi không?", Tô Dư xem điện thoại xong liền nói. 

"Ai vậy?", đôi mắt Tào Tiểu Kiều đen như gấu trúc, vẻ mặt tiều tụy hỏi. 

"Nói là một đạo diễn". 

"Sao có thể chứ? Em rể cậu là người thế nào mà cậu không biết sao? Đừng bảo là đạo diễn vớ vẩn quay mấy cái phim mỳ ăn liền…", Tào Tiểu Kiều vùi đầu vào trong chăn, lảm nhảm nói. 

Tô Dư hơi sửng sốt, do dự một lát, cũng không nói gì. 

Cô ta quả thực cũng tin lời Tào Tiểu Kiều. 

Loại người như Lâm Chính, nói không chừng chỉ quen biết mấy đạo diễn vớ vẩn mà thôi. 

Nhưng ngặt nỗi đây là yêu cầu của Lâm Chính, nên Tô Dư cũng không tiện từ chối. 

"Tiểu Kiều, hay là cứ đi xem sao đi, dù sao cũng là tấm lòng của em rể mình, nếu là đạo diễn chính quy thì chẳng phải đây là cơ hội sao?", Tô Dư nói. 

"Ôi dào, Tô đại mỹ nhân của tôi ơi, cậu cũng không nghĩ xem chúng ta vừa đắc tội với ai, là Đổng Hạ đó! Đạo diễn Đổng! Cho dù chúng ta debut, cậu nghĩ chúng ta có thể được yên thân sao? Cậu có biết đằng sau Đổng Hạ là công ty nào không? Công ty Hoàng Ngu! Là công ty hàng đầu trong nước, còn Đổng Hạ lại càng là ông trùm trong giới giải trí. Chỉ cần một câu nói của ông ta là cả đời này chúng ta không có ngày ngóc được đầu dậy. Thôi đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, yên phận học hết hai năm, tốt nghiệp xong tìm tấm chồng mà lấy, giúp chồng dạy con cho hết đời…", Tào Tiểu Kiều hết lời khuyên nhủ. 

Thực ra cô ta đã có chút hối hận. 

Dù sao đó cũng là tương lai tươi sáng. 

Cô ta rất tự tin về nhan sắc của mình, nếu có thể debut, cho dù không nổi tiếng nhờ diễn xuất, nhưng dựa vào khuôn mặt này vẫn có thể kiếm sống được. Đến lúc đó không mong nổi tiếng như cồn, chỉ mong có thể nâng cao giá trị bản thân, gả vào hào môn, vậy là không lo lỗ vốn rồi. 

Nhưng bây giờ, e rằng thứ chờ đợi cô ta là một gia đình làm công ăn lương bình thường mà thôi. 

Tào Tiểu Kiều trốn ở trong chăn, thở ngắn than dài. 

Tô Dư thì không quan tâm những chuyện này, cô ta lập tức xuống giường, rồi kéo Tào Tiểu Kiều rời khỏi chăn. 

"Haizz, Dư Dư… cậu làm gì vậy?", Tào Tiểu Kiều hét lên. 

"Đi nào, đi nào, Tiểu Kiều, coi như đi cùng mình được không? Nếu không hợp thì chúng ta rút là được", Tô Dư nài nỉ. 

"Cậu… haizz, thôi được rồi, mình thua cậu, tối qua đi cùng cậu, hôm nay cũng đi cùng cậu vậy", Tào Tiểu Kiều hết cách, chỉ đành rời giường. 

Hai cô gái đánh răng rửa mặt, trang điểm mất hai tiếng cho thật xinh đẹp, rồi gọi taxi đến nhà hàng Ái Cầm Hải. 

Đến nơi, bọn họ bước tới bàn đã đặt trước. 

Lúc này đang có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi đó. 

Trước mặt ông ta đặt một chồng giấy tờ, đang đọc một cách nghiêm túc. 

Tào Tiểu Kiều thấy thế liền kéo Tô Dư lại. 

"Dư Dư, cậu nhìn thấy rồi chứ? Mình đã bảo là đạo diễn vớ vẩn rồi mà". 

"Sao cậu biết?", Tô Dư khó hiểu hỏi. 

"Thừa lời, nếu là đạo diễn nổi tiếng trong nước, thì sẽ đến trước chờ chúng ta sao? Đừng nói là đạo diễn lớn, cho dù là đạo diễn nhỏ nghiêm túc đàng hoàng, thì chắc chắn cũng không đến sớm như vậy. Chúng ta là ai chứ? Sinh viên chưa tốt nghiệp mà người ta nể mặt như vậy sao?". 

"Việc này…" 

"Được rồi, qua đó ứng phó qua loa rồi về thôi, coi như ăn chực một bữa". 

Tào Tiểu Kiều nói, rồi kéo Tô Dư đi tới. 

"Chắc các cô là chị của cậu Lâm đúng không?". 

Người kia nhìn thấy hai cô gái, liền lập tức đứng dậy, mỉm cười chìa tay ra. 

"Đã gọi món chưa?", Tào Tiểu Kiều chẳng buồn liếc nhìn người kia, lại càng không chìa tay ra. 

Bàn tay người kia khựng lại giữa không trung, vô cùng ngại ngùng, bèn thu lại rồi cười nói: "Hai cô muốn ăn gì thì gọi đi, bữa này tôi mời". 

"Vậy tôi không khách sáo nữa", Tào Tiểu Kiều sáng mắt lên, lập tức cầm lấy thực đơn gọi món. 

Tô Dư cũng có chút ngại ngùng, mỉm cười với người kia. 

Tuy đối phương đội mũ lưỡi trai, nhưng cô ta vẫn thấy hơi quen mặt. 

"Hai cô, chúng ta vẫn nên nói chuyện về bộ phim này trước đi…", người kia thấy Tào Tiểu Kiều chăm chú gọi món, không nhịn được cẩn thận hỏi. 

"Quay phim? Sao nào? Anh chắc chắn chọn hai người chúng tôi rồi sao? Còn chưa thử vai mà", Tào Tiểu Kiều khó hiểu hỏi. 

"Không cần thử vai, không cần thử vai, các cô rất hợp, tuyệt đối phù hợp", người kia vội nói. 

"Thấy chưa Dư Dư, mình đã nói rồi mà, chắc chắn không phải là bộ phim nghiêm túc gì đâu", Tào Tiểu Kiều nhíu mày nói. 

Đối phương còn chẳng xem kĩ năng diễn xuất của bọn họ, chỉ nhìn mặt đã bảo không cần thử vai, đương nhiên là khiến bọn họ nghĩ ngợi lung tung. 

Tô Dư cũng thầm nhíu mày, nhưng vẫn hỏi một câu. 

"Xin hỏi là bộ phim gì vậy?". 

“Là "Chiến Hổ", hai cô diễn vai nữ chính và nữ phụ", đối phương đẩy kịch bản tới. 

"Chiến Hổ?". 

Hai cô gái sửng sốt. 

"Không phải là bộ phim mỳ ăn liền gì đó sao?", Tào Tiểu Kiều ngạc nhiên, nhỏ giọng lẩm bẩm. 

"Gì cơ?", người kia ngớ ra. 

"À, không có gì, không có gì, tôi muốn hỏi xem bộ phim này được đầu tư bao nhiêu?", Tào Tiểu Kiều cười gượng nói. 

"Bước đầu dự tính là một tỷ tệ", người kia cười đáp. 

Choang! 

Chiếc ly đế cao rơi xuống đất. 

Tất cả mọi người trong nhà hàng đều ngoái lại nhìn. 

Tô Dư và Tào Tiểu Kiều như bị sét đánh ngang tai, trợn mắt há mồm nhìn đối phương. 

"Hai cô không sao chứ?", người kia vội hỏi. 

"Ông… ông… ông vừa nói bộ phim này được đầu tư bao nhiêu cơ?", Tào Tiểu Kiều đứng phắt dậy, chống hai tay lên bàn, lớn tiếng nói. 

"Một tỷ tệ, có vấn đề… gì sao?", người kia khó hiểu hỏi. 

"Một… một tỷ tệ?". 

Tào Tiểu Kiều cảm giác mình líu cả lưỡi. 

Tô Dư cũng có cảm giác trời đất quay cuồng. 

"Ấy, xin hỏi ông có phải là… đạo diễn Tống Kinh không?". 

Đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên. 

Chỉ thấy vị khách bàn bên bỗng bước tới hỏi. 

Người kia cười nhăn nhó: "Là tôi…" 

Hai chữ đơn giản này lại như tia sét đánh thẳng vào hai cô gái. 

Lúc này họ mới vội vàng nhìn kĩ dung mạo của người kia. 

"Tống Kinh… đúng là Tống Kinh thật…" 

Tào Tiểu Kiều lẩm bẩm, suýt nữa thì lăn ra ngất xỉu. 

Đầu óc Tô Dư cũng trắng xóa, ngây ra nhìn Tống Kinh. 

"Em rể mời hẳn… Tống Kinh đến sao?".