Lâm Chính ở lại Dương Hoa tầm nửa ngày rồi tớp Kỳ Dược Phòng sắp xếp thuốc thang. Anh ở cả ngày trong phòng luyện dược rồi bị Tần Bách Tùng gọi ra ngoài.
“Sao thầy lại ở trong đó vậy? Xảy ra chuyện rồi, chuyện tày trời thầy ơi. Thầy còn không mau đi xử lý”, Tần Bách Tùng nói bằng vẻ bất lực và mệt mỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Thuốc của Kỳ Dược Phòng tôi đã sắp xếp tương đối rồi. Là thành viên của Kỳ Dược Phòng xảy ra chuyện. Từ sau khi tôi tiếp quản thì mỗi ngày đều có người rời đi. Giảng sư đi mất 11 người, học sinh thì một nửa, Phùng Thạch cũng rời đi”, Tần Bách Tùng nói.
“Đi thôi, tôi cũng chán so đo với đám người này rồi”, Lâm Chính hờ hững nói.
“Thưa thầy, Phùng Thạch bỏ đi không quan trọng, nhưng những người kia thì phải giữ họ lại”.
“Những người nào?”, Lâm Chính nói.
“Mười thiên tài của Kỳ Dược Phòng”, Tần Bách Tùng tỏ ra nghiêm túc: “Học sinh có nhiều người rời đi. Những người còn lại cũng có ý tương tự. Ý của tôi là mong thầy ra mặt, nói chuyện để họ ở lại. Dù là vì sự phát triển của Huyền Y Phái hay Kỳ Dược Phòng thì cũng không tách rời được khỏi họ. Để họ rời đi sẽ là một tổn thất lớn cho chúng ta”.
Lâm Chính im lặng nhìn chăm chăm Tần Bách Tùng và gật đầu: “Được, để tôi đi xem, nhưng tôi nói trước là chưa chắc tôi đã giữ được họ lại. Tôi chỉ cố gắng hết sức mà thôi”.
“Nếu thầy ra mặt, chắc chắn không thành vấn đề”, Tần Bách Tùng vui lắm, vội vàng nói.
Tại phòng chính của Kỳ Dược Phòng. Những người học sinh đứng ngồi không yên. Ngoài những học sinh thiên tài ra còn có không ít các thành viên tinh nhuệ khác.
Bọn họ cùng là người trong nghề nên đương nhiên là chơi với nhau. Vương Băng Diệp, Tây Nhu Thiến nhìn chăm chăm Tử Dạ, Huyền Dược. Ai cũng thở dồn dập.
“Anh Huyền Dược, Tử Dạ mọi người làm gì vậy? Kỳ Dược Phòng đã không còn là Kỳ Dược Phòng của trước kia nữa rồi. Tại sao mọi người vẫn còn ở đây?”, Tiêu Sĩ Kiệt bước lên, đanh mặt hỏi.
“Đúng vậy, đi thôi! Với năng lực của chúng ta, có nơi đâu lại không muốn chứ? Hà tất phải ở lại đây?”, Đặng Cường cùng bước tới nói.
“Nếu Mặc Tiểu Vũ của trước đây là do thần y Lâm đóng giả thì tất cả chúng ta đều đã đắc tội với anh ta. Một khi anh ta so đo, chúng ta sẽ sống không yên. Rời đi có khi lại là một hành động đúng đắn. Hai người đức cao vọng trọng, mọi người đều nghe theo hai người, mong hai người sẽ là tấm gương”, Tây Nhu Thiến lên tiếng.
“Nhu Thiến nói đúng đấy”, Vương Băng Điệp cũng nói theo. Thế nhưng…hai người họ chỉ im lặng. Huyền Dược không nói gì, còn Tử Dạ thì mỉm cười lắc đầu.
“Huyền Dược, Tử Dạ”, Tây Nhu Thiến lại lên tiếng. Trông cô ta khá sốt ruột.
Tử Dạ chỉ mỉm cười: “Mọi người chắc không biết ban đầu tôi gia nhập Kỳ Dược Phòng là vì điều gì”.
Dứt lời, đám đông trở nên hoang mang, không hiểu ý của Tử Dạ. Lúc này, Lâm Chính bước vào.
“Thần y Lâm tới rồi”.
Có ngườ kêu lên. Cả căn phòng lập tức trở nên im lặng. Tất cả đều quay qua nhìn thần y Lâm. Không ai nói một lời. Lâm Chính cũng im lặng nhìn đám đông rồi lắc đầu.
“Ai muốn đi?”, anh hỏi.
“Tôi”.
“Cả tôi”.
“Tôi cũng vậy”.
“Thần y Lâm, chúng tôi muốn rời khỏi Kỳ Dược Phòng, anh không ép phải ở lại đấy chứ?”, Đặng Cường lạnh lùng nói.
“Tại sao tôi phải ép một đám bỏ đi chứ?”, Lâm Chính hỏi ngược lại Đặng Cường. Đặng Cường nín thở, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Thần y Lâm, anh đừng quá đáng quá! Anh dựa vào cái gì mà sỉ nhục bọn tôi", Vương Băng Điệp tức giận, trừng mắt với Lâm Chính.
“Dựa vào việc y thuật của các người không bằng tôi. Dược thuật cũng vậy. Được rồi, đừng hi vọng tôi giữ lại. Mọi người muốn đi thì cửa lớn bên đó, mau rời đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc vận hành của Kỳ Dược Phòng".
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Anh liếc nhìn đám đông rồi quay người rời đi. Cả đám hết hồn. Tần Bách Tùng cũng hốt hoảng, vội vàng đuổi theo: “Thầy…”
Thế nhưng Lâm Chính không hề quay đầu lại.
“Thần y Lâm dừng bước”, lúc này, Huyền Dược nãy giờ nhắm mắt bỗng lên tiếng.
“Còn chuyện gì không?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Chúng tôi có thể học được gì?”, Huyền Dược điềm đạm hỏi.
“Học à?”, Lâm Chính nói: “Học từ kiểm nghiệm thuốc đi”.
“Cái gì?”
“Đó không phải là lớp nhập môn sao? Anh…đang sỉ nhục bọn tôi à?”
Mấy người Vương Băng Điệp tức tới mức muốn nổ tung. Tây Nhu Thiến quay qua trừng mắt với Huyền Dược: “Anh Huyền Dược, anh còn không rõ sao? Trong mắt thần y Lâm chúng ta chỉ là những kẻ vô dụng mà thôi. Anh ta không bao giờ coi trọng chúng ta. Nếu còn ở đây thì chẳng khác gì tự sỉ nhục mình”.
“Nói đúng đấy, anh ta coi chúng ta chỉ là những đứa trẻ”, Vương Băng Điệp cũng vội vàng lên tiếng.
Thế nhưng Huyền Dược chỉ kiên định nói: “Tôi ở lại”.
Cả không gian im lặng như tờ.
“Tôi cũng ở lại”, Tử Dạ mỉm cười, lên tiếng.
“Điều này…”, đám đông trố tròn mắt.
“Người muốn ở lại thì đi tìm Tần Bách Tùng. Người không muốn thì rời đi luôn, Kỳ Dược Phòng khỏi tiếp”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp lại rồi rời khỏi phòng. Một lúc sau. Tần Bách Tùng quay trở lại phòng luyện dược tìm Lâm Chính.
“Thế nào?”, Lâm Chính vừa sắc thuốc vừa hỏi.
“Đều ở lại cả rồi, không ai rời đi cả”, Tần Bách Tùng nói.
“Tôi biết mà”.
“Thưa thầy, sao đột nhiên lại không ai đòi đi nữa vậy?”
“Nếu mà họ muốn đi thì đã đi từ lâu rồi, hà tất phải đợi đến bây giờ. Bọn họ làm vậy chẳng qua là diễn kịch mà thôi, muốn làm giá với tôi đó mà”.
“Làm giá sao?”
“Chứ sao nữa? Bọn họ có thể đi đâu đây? Yên Kinh chắc? Ở đó chưa chắc đã coi trọng họ. Ngoài nhà Tư Mã ra thì đối với những nhà khác, bọn họ thuộc dạng cao không tới, thấp không qua. Dù sao ở lại họ cũng học được những thứ tốt hơn. Ngoài Huyền Dược và Tử Dạ, những người khác đều làm giá cả”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nếu nói vậy thì bọn họ vẫn không đứng về phe của chúng ta. Bọn họ ở lại chỉ vì lợi ích mà thôi…”
“Muốn người khác quy phục không hề đơn giản như vậy. Có điều tôi cũng không hi vọng bọn họ vì tôi mà bỏ ra công sức. Giữ lại họ là để dành cho lúc đại hội mà thôi”, Lâm Chính nhìn chăm chăm vào lò thuốc.
“Hóa ra là vậy”, Tần Bách Tùng gật đầu.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn màn hình. Là Tô Nhu gọi tới. Anh ấn nút nghe.
“Tô Nhu, sao thế?”, Lâm Chính hỏi.
Thế nhưng đầu dây bên kia là một giọng nam: “Là thần y Lâm phải không?”
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn tái mặt: “Ông là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là vợ của ông đang nằm trong tay tôi. Nếu ông muốn vợ mình bình an vô sự thì mau tới phòng làm việc của cô ta đi, hahaha…”, tiếng cười dữ tợn vang lên.