Từ Nam Đống đứng dậy, nở nụ cười, bắt tay với vị khách quý ở đối diện.
“Ông Vương, cứ quyết định thế nhé! Trong vòng nửa năm, phim trường Nam Thành chắc chắn sẽ hoàn thành, ông cứ yên tâm đi”.
“Ha ha ha, nếu ông chủ Từ đã dám nói những lời như vậy thì tôi còn gì phải lo lắng nữa đây? Nửa năm có kịp không? Nếu không kịp thì tôi cho ông thư thả thêm mấy tháng?”, Vương Khánh cười nói.
“Kịp, kịp, không kịp cũng phải kịp, nếu để lỡ phim mới của ông thì tôi phải chịu đòn nhận tội với ông rồi”, Từ Nam Đống vỗ mu bàn tay Vương Khánh, vui vẻ nói.
“Ha ha, mấy lời khách sáo thì khỏi cần nói nhiều nữa, ông cụ vẫn khỏe chứ?”.
“Ăn ngon ngủ tốt tinh thần tốt, không cần lo lắng”.
“Vậy thì tốt, sáng sớm mai, tôi sẽ đến thăm ông cụ”.
“Rất vui được chào đón ông!”.
“Ông khách sáo quá, đi nào, ông chủ Từ, chúng ta xuống dưới uống rượu thôi”.
“Mời mời mời!”.
Hai người hàn huyên xong, chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng một người đàn ông ở bên cạnh bỗng bước tới, ghé vào tai Từ Nam Đống nói nhỏ mấy câu.
Từ Nam Đống nghe xong liền biến sắc, nụ cười biến mất hẳn, vội vàng chạy tới trước cửa sổ, nhìn xuống đại sảnh ở bên dưới.
Chỉ nhìn một cái, Từ Nam Đống đã cảm thấy da đầu tê dại.
“Đó có phải là Phác Tiếu không? Có phải là Phác Tiếu không?”, Từ Nam Đống run rẩy, vội vàng hỏi.
“Ông chủ, đúng là anh ta!”, người kia đáp.
“Cậu ta muốn làm gì? Cậu ta định làm gì? Mau, ngăn Phác Tiếu lại cho tôi, hỏi xem cậu ta muốn làm gì?”, Từ Nam Đống chỉ tay xuống dưới, run rẩy kêu lên, ăn nói cũng có chút lộn xộn.
“Ông chủ Từ, sao vậy?”, Vương Khánh ở phía sau tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
“Ông Vương, bây giờ không còn thời gian giải thích với ông nữa, tôi xin phép!”.
Từ Nam Đống vội vàng nói, rồi xoay người chạy đi.
Còn lúc này, Lâm Chính đang ôm Tô Nhu đi ra ngoài khách sạn.
“Bên này”.
Anh Phác châm một điếu thuốc, nháy mắt với Lâm Chính, rồi đi tới hành lang không một bóng người ở bên cạnh.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, cũng đi theo sau.
Vừa vào tới nơi, hai người đàn ông vóc dáng săn chắc vạm vỡ ở đằng sau anh Phác liền vây lại.
Bọn họ nhếch môi, khuôn mặt tỏ vẻ cười cợt.
“Nói đi, cần tay hay là cần chân?”, anh Phác bình thản hỏi.
“Nếu là anh thì anh cần tay hay là cần chân?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
“Cần chân đi, dù sao không có tay cũng không sao, nếu như mất chân, lần sau gặp chuyện như thế này thì sao có thể chạy được chứ?”, anh Phác nói xong liền ném điếu thuốc xuống đất, giẫm nát nó.
Hắn vừa dứt lời, hai người đàn ông kia lập tức móc hai con dao bầu từ phía sau ra, tiến về phía Lâm Chính.
Mấy tên này cũng chuyên nghiệp đấy, mang theo cả hàng.
Cũng không biết lúc trước bọn họ giấu ở đâu.
Lâm Chính đặt Tô Nhu xuống, đỡ cô bằng một tay.
Hơi men đã bốc lên hoàn toàn, tuy nồng độ rượu không cao, nhưng Tô Nhu không gắng gượng được, chỉ có thể mềm oặt người dựa vào Lâm Chính, ngủ say như chết.
“Đừng làm cô gái kia bị thương”, anh Phác lại kêu lên.
“Anh Phác yên tâm đi, bọn em có chừng mực”.
Hai người đàn ông cười đáp, một tên bỗng lộ vẻ dữ tợn, chẳng nói chẳng rằng đã chém luôn một nhát vào mặt Lâm Chính.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng gầm tức giận vang lên.
“Mau dừng tay!”.
Hai người kia lập tức khựng lại.
“Ai vậy? Dám xía vào chuyện của tao?”, anh Phác nhíu mày, ngoảnh sang nhìn.
“Ông Đống!”, hai tên đàn em cũng vội vàng cúi người.
Nhưng ngay sau đó, Từ Nam Đống giơ tay tát hai cái.
Bốp bốp!
Âm thanh giòn giã vang lên.
Anh Phác lùi lại mấy bước, ôm má, nhìn Từ Nam Đống với ánh mắt khó tin.
Nhưng nhìn vẻ mặt giận dữ của ông ta, anh Phác lập tức ý thức được gì đó, vội vàng cúi đầu xuống, không dám hé răng nửa lời.
Từ Nam Đống lại chạy tới, tát cho hai tên đàn em mỗi người hai cái.
Hai gã kia ngớ ra nhìn Từ Nam Đống.
Đánh xong hai người này, Từ Nam Đống mới chạy tới trước mặt Lâm Chính, sau đó…
Phịch!
Từ Nam Đống quỳ xuống, run rẩy nói.
“Cậu… cậu Lâm… Nam Đống biết sai rồi…”
Chứng kiến cảnh này, đám người anh Phác há hốc miệng.
Tròng mắt ba người như muốn rớt ra ngoài, lồ ng ngực gần như muốn vỡ tung.
Chuyện này là thế nào đây?
Tên kia… chẳng phải là một thằng vô dụng nổi tiếng của Giang Thành sao? Sao lại khiến một nhân vật có máu mặt của Nam Thành như Từ Nam Đống phải quỳ xuống chứ?
Hơn nữa… anh ta còn chưa nói câu nào!
Tại sao Từ Nam Đống lại có hành động như vậy?
Ba người tim đập thình thịch, mơ hồ đoán được gì đó.
Rất có khả năng là sợ hãi!
Từ Nam Đống đang sợ hãi!
Hơn nữa còn là sợ hãi cực độ!
Nếu không phải như vậy, thì tại sao ông ta lại quỳ xuống không chút nghĩ ngợi như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, hai chân bọn hắn nhũn ra, đầu óc choáng váng.
Lẽ nào lần này gặp phải đối thủ nặng ký rồi sao?
“Người của ông à?”, Lâm Chính liếc nhìn Từ Nam Đống, hỏi.
Từ Nam Đống do dự một lát, nhỏ giọng đáp: “Đúng… đúng vậy…”
“Tôi nhớ ông là người kinh doanh mà, nuôi lũ tay chân này từ bao giờ vậy?”, ánh mắt Lâm Chính lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Ngoài ra tôi là người… ghét nhất bị lừa, Nam Đống, ông hiểu ý tôi chứ?”.
Toàn thân Từ Nam Đống run rẩy, há miệng đáp: “Tôi xin lỗi, cậu Lâm, bọn họ là… là người của A Thiên…”
“Vậy à?”.
Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: “Ông cảm thấy chuyện này nên làm thế nào?”.
“Cậu Lâm, chúng tôi không dạy dỗ quản lý đàn em cẩn thận, là lỗi của chúng tôi, mong… mong cậu tha thứ cho chúng tôi, cho chúng tôi một cơ hội nữa. Chúng tôi nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc bọn họ!”, Từ Nam Đống vội kêu lên, sau đó tự tát hai cái vào mặt mình.
Thứ lợi hại nhất của một thương nhân là ánh mắt.
Từ Nam Đống cũng được coi là một thương nhân thành đạt, ông ta nhìn thấu Dương Hoa và Huyền Y Phái, cũng biết rõ Chủ tịch Lâm này có thế lực đáng sợ đến mức nào. Nhà họ Từ có thể đứng vững ở Nam Thành không phải là nhờ ông ta, cũng không phải là nhờ Từ Thiên, mà là nhờ thần y Lâm này.
Nếu không nhờ Dương Hoa chống lưng, thì nhà họ Từ có thể được thoải mái như hiện giờ sao?
Từ Diệu Niên không chỉ một lần dặn dò ông ta, nhất định phải dốc sức làm việc cho cậu Lâm.
Nhưng ông ta không ngờ, người dưới tay mình lại tìm đến gây sự với Lâm Chính.
Nếu Lâm Chính nổi giận…
Nhà họ Từ… e là sẽ biến mất ngay trong đêm nay.
Trong lòng Từ Nam Đống chỉ muốn băm vằm anh Phác.
Nhưng sự đã rồi, việc ông ta có thể làm là cố gắng cứu vãn.
“Đứng lên đi, ngày mai ông và Từ Thiên đến phòng làm việc gặp tôi”, Lâm Chính đưa mắt nhìn về phía xa, thấy không ít khách khứa đều nhìn về phía này. Cũng may trời tối, bọn họ không nhìn thấy gì. Nhưng nếu để người ta bắt gặp thì cũng không phải là chuyện tốt, nên anh quyết định để tính sổ sau.
Từ Nam Đống gật đầu như giã tỏi: “Chủ tịch Lâm yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng”.
Nhưng Lâm Chính chẳng nhìn ông ta lấy một cái, chỉ ôm Tô Nhu lên rời đi.
Từ Nam Đống thầm kêu khổ, thở dài thườn thượt, cũng thầm chửi ông em trai vô tích sự, ngay cả đàn em của mình cũng không trông chừng cẩn thận.
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông bỗng xông tới, ngăn Lâm Chính lại.
“Mẹ kiếp, thằng chó này, mày muốn đi đâu?”, người kia chỉ tay vào Lâm Chính chửi.