Lời nói của Tống Kinh khiến những người có mặt đều thất kinh. Đến ngay cả những quan khách cố tình đứng gần cũng sững sờ. Lưu Mãn San cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người như mất hồn.
“Đạo diễn Tống…chuyện này là thế nào vậy? Không phải ông đã quyết định con gái tôi sẽ là diễn viên chính sao? Sao giờ lại đột nhiên thay đổi rồi”, Tô Thái đột nhiên đứng dậy hỏi.
“Đạo diễn Tống!”
Lưu Mãn San thất kinh, vội vàng đuổi theo. Đúng lúc này bà ta bị trợ lý và những người đi cùng Tống Kinh ngăn lại.
“Đạo diễn Tống! Ông không thể như vậy được. Con gái tôi mới là số một, không được đổi người khác! Đạo diễn Tống. Ông giải thích cho tôi”, Lưu Mãn San hét lên, khuôn mặt trở nên vô cùng méo mó.
Tô Thái tay chân lạnh ngắt. Còn Tô Dư thì không có phản ứng gì nhiều. Bởi vì bản thân cô ta cũng không muốn đi diễn nữa.
Bố mẹ mà có thái độ thế này thì cô ta còn mặt mũi nào đóng phim nữa đây? Đây là vị trí do Lâm Chính giành lấy cơ mà. Giờ coi như trả lại cho anh vậy.
Cả nhà Tô Thái như người mất hồn rời khỏi hiện trường. Nghe nói Lưu Mãn San gào khóc thê thảm bước ra ngoài, cả căn nhà như muốn sụp đổ tới nơi vì tiếng khóc của bà ta.
Lâm Chính chỉ cảm thấy vô vị bèn gọi điện cho Tô Dư rồi về nhà một mình. Anh vốn định đi tới công ty Duyệt Nhan xem Tô Nhu tỉnh lại chưa nhưng cửa bị khóa trái, chìa khóa Tô Nhu đưa cho cũng không mở được.
Rõ ràng là Trương Tinh Vũ cố tình khóa trái. Bất lực, anh đành phải quay về Dương Hoa ngủ một đêm.
Sáng ngày hôm sau, Từ Nam Đống dẫn Từ Thiên tới trước phòng làm việc của Lâm Chính. Nghe nói hai người đã đứng ở đó từ bốn giờ sáng để đợi cửa mở ra.
Mã Hải cũng nghe nói về chuyện này nên không ngăn lại. Đợi mặt trời lên ông ta mới đi thông báo cho Lâm Chính.
“Để bọn họ vào đi”.
Lâm Chính ngồi ở bàn giám đốc, đang pha trà và vươn vai. Hai người bước vào. Từ Thiên lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Chính và tự vả vào mặt mình.
“Chủ tịch Lâm, là do tôi sơ suất, đã để thuộc hạ mạo phạm tới cậu, mong cậu tha thứ?”, Từ Thiên dập đầu, toàn thân run rẩy.
“Đứng dậy đi, sau này chú ý chút là được. Có điều cũng bảo người của ông khiêm tốt chút. Biết chưa?", Lâm Chính uống trà và nói.
“Vâng, chủ tịch Lâm, cảm ơn cậu”, Từ Thiên vui mừng ra mặt, vội vàng cúi đầu. Từ Nam Đống ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm
“Ông cụ vẫn khỏe chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Nhờ hồng phúc của chủ tịch ông cụ vẫn khỏe mạnh, ăn được ngủ được”.
“Người già tuổi cao, cần phải để ý. Lúc nào đi thì bảo Mã Hải chọn ít thuốc bổ của tập đoàn Dương Hoa đưa cho ông cụ, coi như là chút tấm lòng của tôi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì mọi người mau về đi”, Lâm Chính phất tay.
“Vâng, cảm ơn chủ tịch Lâm”, Từ Thiên kích động vô cùng.
Từ Nam Đống cũng cảm ơn không ngớt. Nhưng lúc rời đi Từ Nam Đống bỗng nhiên nói: “Chủ tịch Lâm, Tống Kinh đã hủy tư cách của Tô Dư rồi”.
Lâm Chính trầm giọng: “Tôi biết rồi”.
Từ Nam Đống rời đi. Đúng lúc này, Tô Nhu gọi điện thoại tới.
“Anh ở đâu?”, Tô Nhu dường như vừa mới tỉnh lại bèn nói bằng giọng uể oải.
“À, anh đi dạo bên ngoài”, Lâm Chính đáp lại.
“Anh về đi, em có chuyện tìm anh”.
“Chuyện gì vậy?”
Không phải chuyện của Tô Dư đấy chứ. Lâm Chính do dự nhưng vẫn vội vàng về công ty Duyệt Nhan.
Anh vốn tưởng Tô Nhu ở trong phòng làm việc, nào ngờ phòng trống không. Đợi đến khi anh tìm thấy cô thì mới phát hiện cô đang nói chuyện với một cô gái tóc ngắn.
Tô Nhu vẫn đang mặc váy ngủ màu hồng, trông vô cùng đáng yêu. Khuôn mặt nhỏ của cô vẫn còn phảng phất nét mặt của người say mới tỉnh lại
Cô gái tóc ngắn ngồi đối diện cũng vô cùng xinh đẹp. Cô gái có nước da trắng nõn, đôi mắt trong veo, nhất là cặp chân dài và thon. Đúng là tuyệt mỹ, có lẽ người đàn ông nào nhìn thấy cùng đều phải trợn tròn mắt mà thôi.
Thấy Lâm Chính bước vào, cô gái vội lau nước mắt đứng dậy nở nụ cười: “Tô Nhu, đây là Lâm Chính phải không?”
“Đúng vậy, cậu thấy thế nào?”, Tô Nhu mỉm cười.
Cô gái nhìn Lâm Chính gật đầu: “Không tệ, nếu như mặc chỉnh tề một chút thì sẽ không thành vấn đề”
“Vậy được, chuyện này để Lâm Chính và cậu xử lý nhé”, Tô Nhu mỉm cười.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì hoang mang: “Tô Nhu sao thế?”
“Lâm Chính, đây là bạn học cấp ba của em, cũng là bạn thân của em Đường Hồi Tuyết. Trước đây cô ấy học ở nước ngoài, sau đó gia đình xảy ra chuyện nên phải quay về giúp đỡ. Có điều gần đây cô ấy gặp khó khăn không thể giải quyết nên tìm em, có thể là anh sẽ giúp được cô ấy”.
“Giúp gì cơ?"
“Nhà tiểu Tuyết gặp khó khăn về tài chính, mặc dù gom góp lại có thể bù đắp được chút ít nhưng chủ nợ biết được tin đã nhào nhào tới đòi nợ. Nhà họ Đường bị ép tới đường cùng. Chỉ cần có thể hòa hoãn được tầm một tháng, công ty xuất được hàng là tình thế thay đổi. Vì vậy Tiểu Tuyết nhờ anh giúp đóng giả làm bạn trai nước ngoài mới về giúp cô ấy ứng phó vài tình huống cấp bách”, Tô Nhu giải thích.
Lâm Chính chau mày: “Đây là anh đóng kịch lừa người phải không?”
“Anh Lâm, tôi cũng không còn cách nào khác. Chỉ cần một tháng nữa thôi là toàn bộ nguy cơ đều được giải quyết. Thế nhưng bọn họ không có chúng tôi thời gian, xin anh giúp đỡ. Chỉ cần anh giúp tôi, sau khi sự việc thành công tôi sẽ đưa phong bì thì thế nào?”, Đường Hồi Tuyết vội vàng nói.
Lâm Chính do dự. Anh không muốn có thêm rắc rối cho bản thân.
Nhưng đúng lúc này, Tô Nhu bước tới nói nhỏ: “Lâm Chính, giúp em lần này. Lúc cấp ba có lần em bị ngất, chính Tiểu Tuyết đã cõng em tới bệnh viện. Em nợ cô ấy, giờ muốn trả lại. Anh giúp em lần này, anh muốn em làm gì em cũng đều sẽ đồng ý, được không?”
Dứt lời, khuôn mặt cô ánh lên vẻ khẩn cầu. Tô Nhu hình như chưa từng cầu xin Lâm Chính bao giờ. Anh lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của cô.
Lâm Chính thở dài, gật đầu: “Thôi được, cũng không có chuyện gì lớn. Em đã muốn anh đi thì anh sẽ cùng đi. Khi nào đi thế?
“Bây giờ!”
Đường Hồi Tuyết lấy ra một túi quần áo, đưa cho Lâm Chính. Nửa tiếng sau, Lâm Chính bước ra từ nhà vệ sinh trong bộ trang phục mới.
Đường Hồi Tuyết hai mắt sáng rực, vội kéo Lâm Chính ra khỏi công ty đi taxi tới điểm hẹn.