Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 675



Đường Tông Hào nói một câu thôi mà cả không gian như đặc quánh. 

“Bác cả….”, Đường Hồi Tuyết há hốc miệng. 

“Nghe lời đi”, Đường Tông Hào trầm giọng. 

“Còn không mau bước tới đây, cái đồ đáng xấu hổ này”, Đường Tùng bước tới, dúi Hồi Tuyết và cười với Hàn Thiên: “Cậu Hàn, cậu đừng giận, con gái không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ cẩn thận, cậu bớt giận!” 

“Chú Hào, không liên quan gì tới mình, cũng không liên qua tới Tiểu Tuyết. Tính của Tiểu Tuyết thế nào cháu hiểu rõ rõ, chỉ là bị người khác lừa gạt thôi. Cô ấy còn trẻ, không hiểu chuyện, cháu hiểu được”, cậu Hàn mỉm cười. 

“Vậy thì tốt”, Đường Tùng cuống quýt gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. 

“Bố, ý của bố là gì?’, Hồi Tuyết vung tay ra, trừng mắt hỏi. 

“Ý gì à, bố không biết ai là Lâm Thích Tổ hết, bố chỉ biết cậu Hàn. Tiểu Tuyết, con nghe đây, không được ở cùng người đàn ông xa lạ, rõ chưa?”, Đường Tùng nghiêm giọng. 

“Bố, bố điên rồi! Anh Lâm tới giúp con, sao bố có thể nói như vậy được”, Hồi Tuyết kêu lên. 

“Cái gì mà anh Lâm? Tiểu Tuyết, con bị lừa rồi. Sau này tránh xa người này một chút, không được tiếp xúc cậu ta nữa", Đường Tùng gầm lên. 

“Đúng vậy Tiểu Tuyết, nghe lời bố đi, lẽ nào bố lại hại con sao?”, Trương Ái Ngọc cũng đứng ra. 

“Đúng vậy, đừng tùy hứng nữa”. 

“Cậu Hàn là người tốt, lại yêu thương mình, vậy mà lại đi thích người đàn ông xa lạ sao. Không hiểu chuyện chút nào cả”. 

“Tôi mà là con gái thì sớm đã lấy cậu Hàn rồi”. 

“Tiểu Tuyết, vì nhà họ Đường mà cân nhắc đi, đừng tùy hứng nữa”. 

Cả nhà đứng ra khuyên bảo. Đường Hồi Tuyết mặt đỏ linh căng, nước mắt rưng rưng. Đinh Thu và Hầu Nam nhìn nhau, đanh trao đổi ánh mắt. 

Đúng vậy. Giám đốc Chu và Lâm Thích Tổ không dễ dây vào, vậy cậu Hàn thì dễ chắc? 

Cậu Hàn đã nói như vậy thì có nghĩa là đã muốn vạch mặt giám đốc Chu và Lâm Thích Tổ rồi. Đắc tội với họ, chưa chắc đã có lỗi với Dương Hoa và Quang Trúc, nhưng đắc tội với Hàn Thiên thì coi như là đắc tội với Hoàng Ngu. Hầu Nam hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định. 

“Sao các người lại có thể như vậy được? Rõ ràng anh Lâm đã giúp gia tộc giải quyết sự việc mà sao mọi người…lại con đùn đẩy con cho Hàn Thiên chứ? Các người thật đáng ghế”, Hồi Tuyết kích động, chỉ trích đám đông. 

“Ai nói là Lâm Thích Tổ có thể giúp chúng ta giải quyết xong?”, Nam Hầu đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Hồi Tuyết. Hồi Tuyết run rẩy, nhìn Hầu Nam. 

“Ông chủ Hầu, ông nói vậy là có ý gì?”, giám đốc Chu tái mặt. 

“Giám đốc Chu, chuyện nào là chuyện đấy. Tôi nể Lâm Thích Tổ là vì nể giám đốc Chu. Nhưng Lâm Thích Tổ lại chẳng nể cậu Hàn đây, vậy thì tôi cũng không cần phải khách khí làm gì. Cậu Hàn là bạn quan trọng của tôi. Nếu như có người ức hiếp cậu ấy thì đừng nói là Lâm Thích Tổ, dù là giám đốc Chu thì tôi cũng coi như không biết”, ông ta nói. 

Dứt lời, Đường Hồi Tuyết sững sờ. Cả nhà họ Đường cũng quay qua nhìn nhau. 

Hầu Nam quá quyết đoán. Ông ta đã lựa chọn đứng về phía Hàn Thiên rồi. Quả nhiên, Hàn Thiên dành cho Hầu Nam ánh mắt đánh giá rất cao. 

Đinh Thu thấy vậy cũng lập tức bày tỏ thái độ: “Ông chủ Hầu nói đúng. Giám đốc Chu, chúng tôi cho cậu thể diện nhưng cậu cũng không nể mặt chúng tôi. Nhất là không nể mặt cậu Hàn. Tôi và cậu Hàn là mối quan hệ gì chứ, nếu các người cứ cố chấp thì cũng đừng trách tôi không nể mặt”. 

“Các người…”, giám đốc Chu chỉ vào Đinh Thu. Anh ta run rẩy, không nói nên lời. Tới bước này rồi anh ta chỉ dám đặt hi vọng vào Lâm Chính mà thôi. Hai người này quả không hổ danh là doanh nhân, bản lĩnh đầy mình. 

Lâm Chính thở hắt ra thản nhiên nói: “Nói vậy thì mọi người định tiếp tục đòi nợ nhà họ Đường phải không?” 

“Lâm Thích Tổ, chúng tôi làm vậy đã là hào phóng lắm rồi. Thế nhưng cậu cứ khăng khăng đối đầu với cậu Hàn thì đừng có trách chúng tôi”, Đinh Thu hừ giọng. 

“Cô Đường, nếu cô đứng về phía cậu Hàn thì món nợ của nhà cô chúng tôi sẽ hòa hoãn thêm một tháng, nếu cô không chịu thì hôm nay phải trả đủ, đừng hòng ai rời được khỏi đây”, Nam Hầu bình tĩnh nói. 

Đường Hồi Tuyết đơ mặt. 

“Nếu tơi bước đó thật… thì không chỉ đơn giản là trả nợ đâu”, Hàn Thiên nheo mắt nhìn Hồi Tuyết. 

Câu nói này của anh ta đã khiến toàn bộ người nhà họ Đường phát run. Đây là điều mà Hàn Thiên muốn sao?Nếu Hoàng Ngu không ra tay thì nhà họ Đường sẽ vô cùng thê thảm. 

“Con gái, con đừng có phạm phải sai lầm nữa”, Trương Ái Ngọc kêu lên. 

“Cháu muốn cả nhà họ Đường bị hủy diệt sao?”, một người cô của Hồi Tuyết lên tiếng. 

Cả nhà họ Đường đều liên tiếng, người chửi, người khuyên can. Cô gái như bị chìm nghỉm trong những tiếng chỉ trích. 

Hồi Tuyết đứng sững sờ, rồi lại nhìn vẻ tuyệt vọng của mẹ, vẻ tức giận của bố. Cô đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. 

“Tiểu Tuyết, đừng lo lắng, có tôi ở đây, không ai dám động vào cô hết. Giờ tôi đưa cô đi, những người này không làm gì được đâu”, Lâm Chính nói nhỏ. 

Nhưng thật bất ngờ, Hồi Tuyết chỉ bặm môi, nói khẽ: “Không, anh Lâm..anh đừng…bận tâm tới chuyện này nữa…” 

“Cái gì… 

“Anh…về đi…”, Hồi Tuyết bất lực nói. 

“Hồi Tuyết, cô sao thế?”, Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn. 

“Tôi không sao, thật đấy. Hôm nay cảm ơn anh, cảm ơn anh đã làm mọi thứ”, Hồi Tuyết mỉm cười, lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Tô Nhu: “Tôi đưa tiền cho Tô Nhu rồi, anh về lấy chỗ vợ mình nhé, chuyện này…tới đây thôi”. 

“Chuyện này…", Lâm Chính đơ người. 

“Đưa cho vợ cậu ta sao? Hả…” 

“Người này không quan trọng, tóm lại bố mẹ ạ, con nghe lời mọi người, sẽ ở bên Hàn Thiên”, Hồi Tuyết nói giọng khàn khàn. 

“Thậ sao?” 

“Con gái lớn thật rồi”. 

“Đường Tùng và Trương Ái Ngọc xúc động nói”. 

Hàn Thiên hai mắt sáng rực, cảm thấy kích động lắm: “Tiểu Tuyết, em yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em”, Hàn Thiên vội vàng nói. 

“Ừm”. 

Hồi Tuyết bất lực quay đầu lại nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, anh về đi, chuyện này không liên quan gì tới anh”. 

Nói xong, Hồi Tuyết quay người đi. Lâm Chính đanh mặt, mơ hồi đoán ra được ý của Hồi Tuyết. Cô ấy muốn tự giải quyết mọi chuyện, không muốn anh bị liên lụy. 

Thật đáng tiếc. Lâm Chính quay qua nhìn Hàn Thiên. 

"Tôi cho các người cơ hội, hơn nữa là cơ hội cuối cùng!