Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang khắp con đường.
Chiếc Bentley bị đâm biến dạng, cú va chạm mạnh khiến nó bị đẩy ra xa bảy tám mét, sau đó lật nghiêng.
Thủy tinh vỡ vụn đầy đất.
Xung quanh vang lên những tiếng hét chói tai.
Người đi đường vô cùng sợ hãi.
Có người vội vàng báo cảnh sát, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên tường.
Xa xa đã có cảnh sát giao thông tiến về phía này.
Còn Lâm Chính nhìn chiếc Bentley bị tông với ánh mắt không thể tin được.
Anh không bị thương.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh đã tránh được.
Quả thực vô cùng nguy hiểm.
Chỉ lệch một xíu thôi là Lâm Chính đã gặp nạn rồi.
Tuy anh thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Cung Hỉ Vân thì không được may mắn như vậy.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, lập tức xông tới, kéo cửa xe ra.
Chỉ thấy Cung Hỉ Vân vỡ đầu chảy máu, đã hôn mê ở ghế lái.
"Chị Vân!".
"Chị Vân! Chị sao rồi?".
"Mau gọi xe cấp cứu, chị Vân bị thương rồi!".
Mọi người ở trong câu lạc bộ vội vã chạy ra, vẻ mặt kinh hãi.
Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu đã đến, đưa Cung Hỉ Vân đến bệnh viện. Cảnh sát giao thông cũng lập tức khống chế được tài xế gây tai nạn.
Vừa kiểm tra đã thấy có nồng độ cồn.
Cảnh sát giao thông không thèm nhiều lời, dẫn ngay về đồn.
Chỉ có điều người kia uống rượu giữa trưa? Lại còn uống thành thế này?
Sao có thể chứ?
Lâm Chính cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao Cung Hỉ Vân cũng có thân phận đặc biệt, khó tránh bị người khác để mắt, nhưng tài xế kia đã bị đưa đi, chắc chắn anh không thể tiếp xúc được nữa.
Bất đắc dĩ, Lâm Chính chỉ có thể gọi điện thoại cho Từ Thiên.
Nửa tiếng sau, Từ Thiên mệt nhọc chạy tới.
"Chủ tịch Lâm!", Từ Thiên thở hổn hển nói.
"Thế nào? Việc xây dựng phim trường sao rồi?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Chủ tịch Lâm, cậu đừng đùa tôi thế, thực ra phim trường này cũng có cổ phần của cậu mà", Từ Thiên cười nói: "Cậu bảo tôi đến đây gấp làm gì vậy?".
"Cung Hỉ Vân xảy ra chuyện rồi, ông đi điều tra xem là ai làm. Có hai manh mối, một là Hàn Thiên của Hoàng Ngu, hai là biển số xe của chiếc xe gây tai nạn".
Lâm Chính giao manh mối ít ỏi cùng với đối tượng tình nghi cho Từ Thiên.
Từ Thiên cũng là người nhanh nhẹn, lập tức chạy đi thu xếp.
Lâm Chính vẫn không yên tâm, liền bảo người đưa Cung Hỉ Vân đến học viện Huyền Y Phái điều trị, sau đó mới lê tấm thân mệt mỏi về công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Trong ký túc xá.
Tô Nhu đang gọi điện thoại, khuôn mặt tỏ vẻ đầy kinh ngạc.
Một lát sau cô mới tắt máy.
"Sao thế?", Lâm Chính thuận miệng hỏi.
"Là Tiểu Tuyết gọi tới, em đã nghe Tiểu Tuyết kể lại rồi".
"Vậy sao? Anh xin lỗi vì đã làm hỏng chuyện".
"Không sao, mọi chuyện đã được giải quyết rồi".
"Thế à?".
"Mà anh nói xem có lạ không cơ chứ? Tiểu Tuyết bảo… tên Hàn Thiên kia chạy tới trước mặt cậu ấy dập đầu xin lỗi, còn thề sẽ không bao giờ đến quấy rầy cậu ấy nữa! Cứ như bị trúng tà vậy! Tên Hàn Thiên đó bị sao thế nhỉ?", Tô Nhu nghi hoặc hỏi.
"Ồ, chắc là lương tâm trỗi dậy".
"Lương tâm trỗi dậy?".
"Hoặc là đầu óc có vấn đề, dù sao lúc mới gặp anh đã cảm thấy người này không được bình thường", Lâm Chính cười nói.
Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy không đúng.
Nếu Hàn Thiên quả thực ngoan ngoãn đi xin lỗi, thì chắc là chuyện của Cung Hỉ Vân không liên quan đến anh ta.
"Thế à?", Tô Nhu tỏ vẻ khó hiểu, nhưng rồi vẫn ném nó ra khỏi đầu, không buồn nghĩ nữa.
Cạch!
Cửa phòng bị đẩy ra.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ vừa đi tản bộ về đến phòng.
"Bảo sao chưa vào đến phòng đã ngửi thấy mùi thối, hóa ra là cậu đến. Đây là nơi mà cậu có thể ở sao? Cút! Cút ngay cho tôi!".
Trương Tinh Vũ nhìn thấy Lâm Chính, liền nổi ba máu sáu cơn, chỉ tay vào mặt anh chửi bới.
"Mẹ, mẹ đừng làm ầm lên nữa được không hả? Con đã nói với mẹ rồi còn gì, chuyện hôm qua con uống say không liên quan gì đến Lâm Chính cả, không phải anh ấy chuốc rượu con mà là con tự uống", Tô Nhu bực mình nói.
"Con bé ngốc nghếch này, con đừng để bị lừa! Đừng tưởng thằng chó này là người vô tích sự không biết gì, cậu ta thâm lắm, vẫn luôn lợi dụng con đấy", Trương Tinh Vũ hết lời khuyên nhủ.
"Mẹ, dù thế nào thì Lâm Chính cũng là con rể mẹ, sao mẹ cứ mắng anh ấy suốt thế?", Tô Nhu tức đến mức giậm chân.
Thời gian này Lâm Chính đã giúp đỡ cô không ít.
Hơn nữa tối qua cũng là Lâm Chính đưa cô về, lại thêm chuyện trước đó, đã khiến Tô Nhu thay đổi cái nhìn về Lâm Chính. Bây giờ nghe Trương Tinh Vũ nói Lâm Chính như vậy, đương nhiên cô sẽ thấy khó chịu trong lòng.
"Đồ ngốc, sao con không chịu nghe lời khuyên của mẹ chứ?".
Đúng lúc này, ông ta liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: "Đúng lúc bây giờ là 2 rưỡi chiều, hôm nay là thứ sáu, Cục dân chính vẫn làm việc. Tiểu Nhu, Tiểu Chính, hay là hai đứa làm thủ tục ly hôn hôm nay luôn đi".
Tô Nhu nghe thấy thế, lập tức sửng sốt.
Lâm Chính ngoảnh sang.
Trương Tinh Vũ thì vỗ tay, giơ ngón tay cái khen ngợi Tô Quảng, kích động nói: "Đúng đúng đúng, con gái, đúng lúc chúng ta đang rảnh rỗi, đi làm thủ tục ly hôn nào".
Dứt lời liền khoác tay Tô Nhu kéo ra ngoài.
Lúc này Tô Nhu mới hoàn hồn, lập tức rút tay lại, vừa cuống vừa giận nói: "Mẹ, mẹ có thể đừng gây rắc rối cho con nữa không?".
"Gây rắc rối? Con gái, con nói vậy là sao?", Trương Tinh Vũ sửng sốt hỏi.
"Con không muốn ly hôn! Ít nhất là hiện giờ!", Tô Nhu cáu kỉnh nói.
"Cái gì? Không ly hôn?", giọng nói của Trương Tinh Vũ nâng lên quãng tám, tròng mắt dường như muốn rớt ra ngoài.
"Con gái, con… chắc không phải con thích cậu ta thật đấy chứ?", Tô Quảng cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.
Lâm Chính thì kinh ngạc.
Anh biết, sở dĩ Tô Nhu không ly hôn là vì có lời giao ước.
Thời gian chưa đến, cô buộc phải tuân thủ hôn ước với Lâm Chính.
Cô gái này rất có tính nguyên tắc, không ai có thể chạm vào giới hạn của cô…
"Bố mẹ đừng nói nữa, chuyện ly hôn con sẽ bàn với Lâm Chính, bố mẹ không cần bận tâm. Công ty còn có việc phải giải quyết, con về công ty đây. Lâm Chính, chúng ta đi", Tô Nhu trầm giọng nói, sau đó kéo tay Lâm Chính rời đi.
Lâm Chính không phản kháng, để mặc Tô Nhu kéo đi.
"Đứng lại!".
Đúng lúc này, Trương Tinh Vũ quát lớn.
Nhưng Tô Nhu không hề dừng lại.
Cô không dám dừng.
Nhưng Trương Tinh Vũ thì bất chấp.
Bà ta nổi giận xông tới chặn cửa, gầm lên giận dữ: "Tô Nhu! Mẹ nói cho con biết! Nếu hôm nay con không ly hôn với Lâm Chính, thì mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con!".
Câu nói này khiến Tô Nhu chấn động.
"Mẹ, mẹ… mẹ nói gì cơ?".
Lâm Chính cũng ngớ người.
Không ngờ Trương Tinh Vũ lại quyết đoán dứt khoát như vậy!
"Con cần mẹ, hay là cần người đàn ông này, con tự chọn đi!", Trương Tinh Vũ hỏi với vẻ vô cùng nghiêm túc.