Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 685



Mọi người bàng hoàng. Đây là hợp đồng nợ định kỳ. 

“Bà là Lưu Mãn San phải không? Chúng tôi là công ty cho vay Hằng Định, lúc trước bà mượn của công ty chúng tôi 3 triệu 7, giờ phải trả rồi”, người đàn ông đeo kính mỉm cười. 

“Hả?”, Lưu Mãn San há hốc miệng. 

Tô Nhu lập tức nói: “Vay nợ không phải sẽ có hẹn ngày trả nợ sao? Mới được có vài ngày mày? Sao các người đã tới đòi nợ rồi? Làm gì có chuyện như vậy chứ?” 

“Đúng vậy. Lúc đó không phải tôi vay nửa năm sao? Mới có vài ngày mà các người đã vội tới đòi là có ý gì?”, Lưu Mãn San vội vàng nói theo. 

Người đàn ông đeo kính lắc đầu: “Bà đâu có vay nửa năm, bà vay ba ngày mà”. 

“Cái gì? Ba ngày?” 

Bà ta trố tròn mắt. Tô Thái bước lên, xem hợp đồng. 

“Dòng ba trang thứ hai đã viết rất rõ rồi. Thời gian mượn là ba ngày, ở đây còn có chữ ký và dấu vân tay của bà. Giấy trắng mực đen, đừng có nói là chúng tôi làm càn nhé”,người đàn ông đeo kính mỉm cười. 

Tô Thái trố tròn mắt, hai tay run rẩy, ông ta cứ thế ngất đi. 

“Ông Thái, ông Thái”. 

“Anh cả”. 

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ vội vàng đỡ Tô Thái. Lưu Mãn San vừa khóc vừa day nhân trung của Tô Thái. 

Lâm Chính ngồi xuống, ấn nhẹ vài cái, Tô Thái mới từ từ tỉnh lại. Ông ta ngồi dậy, tát thẳng vào mặt Lưu Mãn San. 

Bốp. Một nửa mặt Lưu Mãn San lập tức sưng vù. 

“Sao tôi lại lấy một kẻ ngu ngốc như vậy làm vợ chứ?”, Tô Thái tức giận nói. 

“Rõ ràng…tôi ký nửa năm! Sao giờ lại trở thành ba ngày chứ? Sao lại thế…?”, Lưu Mãn San cảm thấy uất ức vô cùng. 

“Vậy lúc ký bà có…đọc hợp đồng không?”, Tô Thái tức giận hỏi. 

“Chuyện…chuyện này…”, Lưu Mãn San lắp bắp. 

Đọc hợp đồng sao? Lúc bà ta mượn tiền chỉ hùng hùng hổ hổ làm cho xong, làm gì xem hợp đồng. Bà ta cảm thấy đối phương sẽ không dám lừa mình 

Nhưng rõ ràng là đối phương đã gài bẫy bà ta. Có lẽ họ cũng không ngờ rằng Lưu Mãn San lại dễ dàng lọt hố như vậy. 

“Đồ ngốc này…”, Tô Thái khóc dở mếu dở. 

“Các người lừa người ta. Bác tôi không xem hợp đồng, theo lý mà nói thì hợp đồng này không có hiệu lực”, Tô Nhu vội vàng nói. 

“Có hiệu lực hay không thì cũng không đến lượt cô quyết. Giấy trắng mực đen rành rành ở đây. Nếu mà không trả thì chúng ta gặp nhau ở tòa”, người đàn ông cười nói. 

Tô Nhu lập tức á khẩu. 

“Thôi,nchấp nhận đi”, Tô Thái thở dài: “Tình hình bên ngoài các người cũng thấy đấy, nếu hôm nay các người đòi chúng tôi trả từng đó tiền thì chúng tôi cũng không có. Chi bằng cho chúng tôi thêm ít thời gian, đợi chúng tôi bán đồ đạc có tiền rồi sẽ trả hết, được không?" 

Tô Thái thực sự hết cách rồi. Tới nước này ông ta đành phải đối diện với sự thực mà thôi. Dù có táng gia bại sản thì cũng phải chấp nhận. 

Thế nhưng người đàn ông đeo kính chỉ lắc đầu cười: “Các người nhầm rồi, các người nợ chúng tôi không chỉ có 3 triệu 7 mà là 7 triệu 4 nhé, hi vọng các người hiểu cho rõ”. 

“Cái gì?”, cả gia đình họ rú lên. 

“Các người..ăn cướp đấy à? Rõ ràng là tôi mượn 3 triệu 7, sao giờ nâng lên 7 tr4 rồi? Các người nói dối”, Lưu Mãn San hét lên, cả người như muốn phát điên. 

“Chúng tôi không hề nói dối. Bà nhìn hợp đồng lần nữa xem, viết rõ ràng cả đấy”, người đàn ông mỉm cười. 

Lưu Mãn San vội vàng nhìn hợp đồng. 

Một lúc sau, bà ta hóa đá. 

“Từ ngày hợp đồng có hiệu lực, bất kể là thời gian vay bao lâu thì toàn bộ các khoản nợ sẽ nhân gấp đôi…”, Lưu Mãn San lầm bầm. 

“Vay nặng lãi! Các người lừa đảo, không được tính, không thể như này được”, Tô Nhu vội vàng nói. 

“Đã nói rồi, có vấn đề gì thì có thể mời luật sư. Còn nữa, ông chủ chúng tôi cũng nói, lãi không cần nữa, trả gốc cho chúng tôi là được. Có điều tôi thấy giờ các người cũng không có nhiều tiền. Công ty chúng tôi cũng không phải loại tuyệt tình, cho các người ba ngày. Nhưng chỉ ba ngày thôi. Nếu mà ba ngày sau không trả thì gặp nhau ở tòa, rất đơn giản. Các người hiểu ý của tôi đúng không? 

Người đàn ông đeo kính nheo mắt nhìn chăm chăm Lưu Mãn San, sau đó phất tay, tất cả đều rút ra khỏi phòng. 

Lưu Mãn San ngồi phịch xuống đất như người mất hồn. Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng cũng im lặng. Tô Thái ôm đầu, gồi phụp xuống, mặt đỏ tía tai. Tô Dư kéo Tiểu Khuynh lại gần, bặm môi muốn chảy cả máu… 

Cảnh sát tới, đuổi đám chủ nợ đi. Bởi vì có một phần tiền mà Lưu Mãn San vay do ký hợp đồng nên bà ta cũng bị đưa tới đồn. Đồng thời, thư của mấy luật sư cũng tới tay Tô Thái. 

Cả nhà Tô Thái gặp rủi ro. Một mình ông ta ngồi hút thuốc với tâm trạng nặng nề. Tô Nhu thì đang sửa soạn, dọn dẹp. 

Trời tối dần, Tô Nhu đưa Tô Dư và Tiểu Khuynh tới tập đoàn Duyệt Nhan. Lâm Chính quay trở về Dương Hoa. 

Tô Nhu bảo anh về ngủ nhưng anh từ chối. Anh không muốn nghe thấy tiếng lầm bầm chử rủa của Trương Tinh Vũ. 

Thực ra chuyện của Tô Thái rất dễ giải quyết, chỉ cần Lâm Chính phất tay đưa cho Lưu Mãn San ít tiền là xong. Thế là chẳng có chuyện gì xảy ra nữa. 

Nhưng nếu anh làm như vậy thì đã mặc định khiến nhà họ có chỗ dựa, sao này Lưu Mãn San sẽ càng được nước lấn tới. 

Chuyện của nhà Tô Thái vốn chẳng liên quan gì tới anh. Anh cũng không muốn dây dưa. Nhưng đối với Tô Dư và Tiểu Khuynh thì đây đúng là một cú sốc lớn. Lâm Chính cảm thấy thương cho họ. 

Theo như kế hoạch thì hôm nay sẽ bán toàn bộ những món đồ có giá trị trong nhà Lưu Mãn San, sau đó tìm cơ hội để Tô Dư có thể mượn tiền của tập đoàn Dương Hoa, lấy danh tiếng cuả Dương Hoa giúp bọn họ nợ. 

Tới khi đó Lưu Mãn San chuyển qua nợ Dương Hoa thì có thể kiểm soát được hành vi của ba ta tốt hơn chút. Lâm Chính nghĩ vậy bèn dặn dò mã Hải để ông ta đi xử lý. Mã Hải lập tức rời khỏi phòng làm việc, dặn thư ký của mình. Nhưng chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa. 

“Còn chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi. 

“Chủ tịch Lâm, nghe thư ký nói, phía bên Huyền Y Phái xảy ra chuyện”, Mã Hải đanh giọng. 

“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?” 

“Tần Bách Tùng…bị tai nạn rồi”, Mã Hải nói nhỏ 

“Cái gì?”, Lâm Chính tái mặt. 

Đầu tiên là Cung Hỉ Vân, giờ lại tới Tần Bách Tùng…Không thể nào trùng hợp như thế được, chắc chắn là có người giở thủ đoạn. 

“Tình hình hiện tại của Tần Bách Tùng thế nào?”, Lâm Chính hỏi. 

“Nghe nói, sắp không ổn rồi…chủ tịch Lâm, cậu mau tới”, Mã Hải nói giọng khàn khàn.