Sắc mặt Tư Mã Tàng vô cùng âm trầm, nắm tay cũng siết chặt.
Biện pháp của ông ta chỉ phòng đối thủ, chứ không phòng kẻ điên.
Bởi vì muốn đấu với kẻ điên thì chỉ có thể liều mạng.
Lâm Chính lại ngồi xuống, uống một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Tư Mã Tàng: “Tiếp theo chúng ta nên bàn chính sự thôi”.
“Thái độ thần y Lâm bàn chính sự là như vậy sao?”, Tư Mã Tàng mặt không cảm xúc hỏi.
“Ông yên tâm, hôm nay tôi không định trở mặt với ông, cũng không định giết ông, điều kiện là ông có thể an phận một chút”, Lâm Chính đáp.
“An phận? Hừ, thần y Lâm, bắt đầu từ giây phút cậu động đến người của gia tộc Tư Mã tôi, thì e là chúng ta đều không thể an phận được nữa rồi. Nói đi, chính sự là gì?”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nói.
“Cũng không phải là chuyện gì to tát, tôi mời ông đến là để thông báo một câu. Bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Dương Hoa chúng tôi và thế gia Tư Mã của ông chính là kẻ thù không đội trời chung!”, Lâm Chính bình thản nói.
Hơi thở của Tư Mã Tàng nghẹn lại.
“Bây giờ, bắt đầu từ giây phút các ông rời khỏi Giang Thành, tôi sẽ huy động toàn bộ nhân lực, vật lực, tài lực để đối phó với thế gia Tư Mã, cho đến khi nào các ông sụp đổ mới thôi”, Lâm Chính nói.
Giọng nói của anh bình thản, dường như đang nói một việc rất đỗi bình thường.
Nhưng mọi người xung quanh nghe xong đều có sắc mặt rất khó coi, kinh ngạc vô cùng.
Tư Mã Tàng rơi vào trầm tư.
Tuy ông ta tự tin rằng Dương Hoa không địch lại được thế gia Tư Mã, nhưng đại hội sắp diễn ra, lúc này khai chiến với bất cứ gia tộc thế lực nào cũng không phải là hành động sáng suốt.
Ông ta hít sâu một hơi, nói: “Thần y Lâm, chúng ta cần gì phải sống mái với nhau như vậy chứ? Người của tôi cậu phế cũng đã phế rồi, ngay cả Sóc Phương cũng không thể thoát khỏi độc thủ của cậu, cả đời này không thể tự lo liệu cho bản thân. Theo lý mà nói cậu cũng nguôi giận rồi, tại sao còn phải cực đoan như vậy chứ? Lẽ nào cậu thực sự muốn hai bên chúng ta đều bị tổn thất, cá chết lưới rách?”.
Lâm Chính chỉ nhìn ông ta, không nói câu nào.
“Tôi vẫn câu nói đó, liên thủ, cậu giao Thiên Kiêu Lệnh ra đây, thế nào?”, Tư Mã Tàng nghiêm túc nói.
“Chẳng thế nào cả”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy cậu muốn thế nào?”, Tư Mã Tàng có chút mất kiên nhẫn.
“Nếu ông muốn kết thúc chuyện này tại đây, thì bây giờ hãy dẫn người của ông rời khỏi đây ngay lập tức. Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng”, Lâm Chính đáp.
“Ha ha ha, thần y Lâm, cậu ngây thơ quá, nước sông không phạm nước giếng? Cậu nghĩ là có khả năng sao?”, Tư Mã Tàng đanh mắt lại, cười nói: “Hoặc là hôm nay cậu kết thành đồng minh với tôi, giao ra Thiên Kiêu Lệnh, hoặc là chúng ta sẽ trở thành kẻ thù. Thần y Lâm, tôi biết cậu to gan, là một thằng điên, nhưng nếu nói đến độ điên thì chúng tôi cũng chẳng kém gì. Nếu đấu nhau thật, thì thế gia Tư Mã tôi không ai sợ cả”.
Ông ta dứt lời, đám người của thế gia Tư Mã đều trừng mắt nhìn Lâm Chính, ai nấy mặt mũi dữ tợn, tỏ rõ thái độ.
“Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nếu ông không chịu thì mời về cho”, Lâm Chính nhắm mắt lại.
Tư Mã Tàng bỗng đứng phắt dậy.
“Thần y Lâm, cậu chắc chắn chứ?”, ông ta nheo mắt hỏi.
“Sao nào? Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Ai nấy tức điên lên.
Trịnh An Sơn bước tới.
“Chàng trai, hãy nghe theo lời khuyên của tôi đi, nếu đấu tiếp thì cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của thế gia Tư Mã đâu. Trên thực tế, nền tảng của thế gia Tư Mã không hề đơn giản như những gì cậu thấy. Cậu phế Sóc Phương cũng không thể khiến thế gia Tư Mã thương gân động cốt. Những lời đánh giá của người ngoài về thế gia Tư Mã đều là sai lầm. Nếu cậu cố chấp muốn đấu với bọn họ, tôi tin chắc chỉ có cậu hối hận thôi. Cậu không giữ được Thiên Kiêu Lệnh đâu, giao ra đi, rồi cúi đầu trước gia chủ Tư Mã, sau này cậu sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định này”, Trịnh An Sơn khuyên nhủ.
Ông ta không hề coi trọng Lâm Chính.
Tuy sự hung ác của thần y Lâm này khiến ông ta bất ngờ, nhưng trong xã hội hiện giờ, không phải hung ác là có thể thắng. Những thứ như mối quan hệ, tài chính, sự từng trải đều nói lên thực lực.
Thần y Lâm này còn quá trẻ, sao cậu ta có được những thứ đó chứ?
Nhưng Lâm Chính vẫn trơ trơ.
Anh nhắm mắt làm ngơ.
“Tốt! Tốt lắm!”.
Tư Mã Tàng tức giận đến mức gật đầu liên tục, trầm giọng quát: “Ông Trịnh, ông không cần nói nữa, tôi chưa từng gặp kẻ nào ngông cuồng như vậy. Nếu cậu ta muốn chết thì đừng cản cậu ta làm gì!”.
“Haizz”, Trịnh An Sơn lắc đầu thở dài.
Tư Mã Tàng lấy trong túi áo ra một tấm vải đỏ viền vàng, đặt lên trên bàn.
Nhìn thấy tấm vải đỏ viền vàng này, tất cả người nhà thế gia Tư Mã cùng với Trịnh An Sơn đều sửng sốt, đôi mắt mở to, dường như nhìn thấy thứ gì đó không thể tin được.
“Tư Mã Tàng!”, Trịnh An Sơn thất thanh kêu lên.
“Ông Trịnh, ông đừng khuyên nữa, không giết cậu ta thì thế gia Tư Mã sẽ mất hết uy danh! Thần y Lâm, cáo từ! Hy vọng lần sau gặp lại, cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy!”.
Dứt lời, Tư Mã Tàng xoay người, lệnh cho mọi người rời đi.
Ai nấy hầm hè trừng mắt nhìn Lâm Chính, rồi lục tục bước ra khỏi cổng biệt thự.
Trịnh An Sơn không đi, mà ngây ra nhìn tấm vải đỏ viền vàng kia, khuôn mặt vẫn tràn ngập sự kinh ngạc.
Từ Thiên nhanh chân bước tới, cầm tấm vải đỏ kia lên xem, nhưng chẳng nhìn ra được gì. Chỉ thấy ở giữa tấm vải đỏ có một hoa văn con hổ được thêu bằng chỉ vàng.
“Cậu là Từ Thiên hả?”, Trịnh An Sơn hỏi.
“Phải”, Từ Thiên gật đầu.
Tuy không biết ông lão này có thân phận gì, nhưng nhìn thái độ Tư Mã Tàng đối với ông ta, thì đây chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.
"Nếu như có thể, cậu hãy khuyên Chủ tịch Lâm mau ra nước ngoài lánh nạn đi. Có khả năng ra nước ngoài lánh nạn cũng vô ích, nếu không ổn thì thu xếp hậu sự cho sớm", Trịnh An Sơn lắc đầu.
Từ Thiên nghe thấy thế thì nổi giận, hừ lạnh nói: "Ông nói vậy là có ý gì? Ông coi thường Chủ tịch Lâm của chúng tôi sao?".
"Cậu có biết đây là gì không?", Trịnh An Sơn cũng không nổi giận, chỉ vào tấm vải đỏ viền vàng trong tay Từ Thiên, nói.
"Đây là cái gì?", Từ Thiên sửng sốt hỏi.
"Cái này được gọi là Kim Huyết Hổ Tú, là vật được truyền từ đời này sang đời khác của thế gia Tư Mã, trước giờ chỉ có gia chủ của thế gia Tư Mã được giữ vật này", Trịnh An Sơn nói.
"Cái gì?", Từ Thiên ngạc nhiên, vội hỏi: "Nếu đã vậy thì tại sao Tư Mã Tàng lại để nó ở đây?".
"Cậu ta để nó lại là vì không lâu nữa sẽ đích thân đến lấy nó về. Một khi thứ này được để lại đây, có nghĩa là thế gia Tư Mã sẽ dốc hết sức, bất chấp tất cả để diệt trừ các cậu", Trịnh An Sơn khàn giọng đáp.
Từ Thiên như bị sét đánh ngang tai…
Hóa ra… đây là lời thề máu của Tư Mã Tàng! Là chiến thư của thế gia Tư Mã!
Sống mái với nhau! Đến chết mới thôi!
Tay chân Từ Thiên bỗng chốc trở nên lạnh toát, một luồng khí lạnh từ dưới bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.
"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi", Lâm Chính đáp lại.
"Chuẩn bị sẵn sàng? Ngây thơ quá, cậu tưởng rằng mình chỉ đối mặt với thế gia Tư Mã thôi sao? Cậu nhầm rồi! Nhầm to!", Trịnh An Sơn lắc đầu cười khẩy: "Từ giây phút Tư Mã Tàng lấy thứ này ra, thì kẻ thù của cậu không đơn giản chỉ là thế gia Tư Mã nữa".