Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 694



Mấy chiếc xe thương vụ BMW lái về phía nhà thế gia Tư Mã. 

Trên xe. 

Sắc mặt Tư Mã Tàng âm trầm, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. 

"Đã thông báo với mọi người chưa?", Tư Mã Tàng nghiêm giọng nói. 

Chú Trung ở ghế lái quay sang nói: "Gia chủ, đã thông báo rồi, bọn họ đang trên đường đến đây". 

"Tốt lắm, lập tức pha trà". 

"Vâng, gia chủ". 

Tư Mã Tàng ngoảnh sang bên cạnh nói: "Ông Trịnh cũng đến uống chén trà nhé". 

"Tư Mã Tàng, có cần phải ra quân ồ ạt như vậy không? Đại hội sắp mở, nếu cậu sống mái một trận với Dương Hoa, chỉ e sẽ ảnh hưởng đến đại hội", Trịnh An Sơn chần chừ một lát rồi nói. 

"Ông Trịnh, tôi cũng không sợ nói cho ông biết, dù hôm nay thần y Lâm có giao Thiên Kiêu Lệnh cho tôi hay không, thì tôi vẫn phải tiêu diệt tập đoàn Dương Hoa, và tất cả những người có liên quan đến cậu ta". 

"Tại sao?", Trịnh An Sơn ngạc nhiên hỏi. 

"Bởi vì cậu ta đã động đến thế gia Tư Mã tôi", Tư Mã Tàng lạnh lùng đáp. 

"Việc này…" 

"Ông Trịnh, chuyện của Sóc Phương chắc ai cũng biết rồi nhỉ?". 

"Giấy không gói được lửa, dù thế gia Tư Mã các cậu cố gắng giấu giếm, nhưng cả Yên Kinh đã đồn thổi từ lâu rồi. Tôi đưa cậu ta đi cầu thầy trị bệnh, bên kia cũng hỏi đến chuyện này. Gần đây thế gia Tư Mã các cậu vẫn luôn có người đến cửa muốn chứng thực chuyện này nhỉ?", Trịnh An Sơn nói. 

"Đương nhiên, Sóc Phương là đệ nhất thiên tài của thế gia Tư Mã chúng tôi, là người trong bảng thiên kiêu, là ngôi sao trong mắt bao nhiêu người. Nhưng nó đã bị phế, coi như vả thẳng vào mặt thế gia Tư Mã chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đã trở thành trò cười của khắp Yên Kinh, muốn lấy lại uy nghiêm của thế gia Tư Mã thì phải lật đổ Dương Hoa, diệt trừ thần y Lâm, tuyệt đối không còn lựa chọn nào khác. Vì vậy, cho dù thần y Lâm hợp tác với tôi, thì sau khi đại hội kết thúc, cậu ta cũng chỉ còn đường chết. Điều khác biệt duy nhất là sau khi hợp tác với tôi, cậu ta sẽ chết bớt khó coi hơn một chút", Tư Mã Tàng lạnh lùng nói. 

"Hóa ra cậu muốn dùng Dương Hoa để lập uy…", Trịnh An Sơn hít vào một hơi lạnh, lo lắng nói: "Nhưng làm vậy liệu có chuyện bé xé ra to không? Tôi nghe nói Dương Hoa có khả năng có người chống lưng, mấy nhà máy dược phẩm của nó thường xuyên thấy loại xe kia ra vào. Nếu như thực sự muốn động đến nó thì vẫn phải chú ý tới bên trên…" 

"Ông Trịnh", không chờ Trịnh An Sơn nói xong, Tư Mã Tàng đã ngắt lời ông ta, nghiêm túc nói: "Nói tới mạng lưới mối quan hệ, ông nghĩ bốn gia tộc chúng tôi còn không bằng một thằng lang băm ở Giang Thành sao?". 

Trịnh An Sơn không nói gì. 

Đúng vậy. 

Thần y Lâm này quả thực được coi là một lang băm giang hồ. 

Nhưng đó… không phải là một lang băm giang hồ bình thường… 

Nửa tiếng sau, mấy chiếc xe dừng trước cổng nhà Tư Mã Tàng. 

Sau đó từng người cả nam lẫn nữ, mũ áo chỉnh tề, dáng vẻ quý phái tiến vào biệt thự. 

Tư Mã Tàng mang trà ngon lên, ba gia chủ châm thuốc hút, Trịnh An Sơn ngồi ở bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần. 

"Chắc chắn rồi chứ?", một người đàn ông đầu đinh khoảng 50 tuổi hỏi. 

"Chắc chắn rồi", Tư Mã Tàng gật đầu. 

"Giải quyết thế nào đây?". 

"Dương Hoa, Huyền Y Phái, và cả mạng lưới quan hệ trong tay thần y Lâm". 

"Vậy tôi phụ trách Dương Hoa", gia chủ nhà họ Kiều trầm giọng nói. 

"Tôi phụ trách Huyền Y Phái vậy, vừa khéo nhà họ Mạnh tôi là thế gia y dược, cũng muốn tìm hiểu về bản lĩnh của Huyền Y Phái từ lâu. Lần này để xem thần y Lâm có được như lời đồn không", gia chủ nhà họ Mạnh búng tàn thuốc, mỉm cười nói. 

"Mạng lưới mối quan hệ của thần y Lâm là dễ giải quyết nhất, phải làm rõ xem cậu ta có những mối quan hệ nào và cảnh cáo trước. Với sự uy hiếp của bốn gia tộc chúng ta, chắc không ai muốn đối đầu với chúng ta đâu. Nếu quả thực có kẻ nào có mắt không tròng muốn đối đầu với chúng ta, thì cứ cho bọn họ biết chút thủ đoạn", gia chủ nhà họ Đoàn cười nói. 

"Tốt lắm! Cứ quyết định thế nhé, các ông hãy chuẩn bị ngay đi, Kim Huyết Hổ Tú đã phát ra, chắc chắn chuyện này sẽ nhanh chóng lan ra khắp Yên Kinh thậm chí là cả nước. Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, không thể để người ta cười nhạo được", Tư Mã Tàng trầm giọng nói. 

"Ông yên tâm, chỉ là một thằng lang băm giang hồ, có gì mà phải sợ chứ?", gia chủ nhà họ Kiều cười lớn nói. 

"Nói thì nói vậy, nhưng các ông cứ chú ý một chút. Đại hội gần kề, đừng để lộ quá nhiều con át chủ bài của chúng ta, nếu không để đối thủ biết được, tình hình sẽ bất lợi đấy", gia chủ Đoàn nói. 

"Vậy thì chúng ta phải làm lặng lẽ kín đáo chút", gia chủ nhà họ Kiều nói. 

"Không, chúng ta đừng giấu giếm", Tư Mã Tàng lập tức nói. 

Ba người kia đều quay sang nhìn. 

"Dùng thủ đoạn bá đạo nhất cho tôi, tấn công mạnh bạo, san bằng Dương Hoa!". 

"Tại sao?", gia chủ Mãnh nhíu mày hỏi. 

"Bởi vì bây giờ có vô số cặp mắt đang nhìn vào chúng ta, nếu chúng ta không nhanh chóng giải quyết được Dương Hoa, thì sẽ mất sạch thể diện", Tư Mã Tàng khàn giọng nói. 

Ba người trầm mặc. 

Một lúc sau, gia chủ Kiều đứng lên. 

"Lúc nào bắt đầu hành động?". 

"Nếu hôm nay thần y Lâm không đến trước cửa thế gia Tư Mã tôi khấu đầu tạ tội, thì sau 12 giờ đêm nay, sẽ bắt đầu hành động", Tư Mã Tàng nhắm mắt lại. 

"Muốn dập đầu thì dập từ lâu rồi, rõ ràng là thằng nhãi này muốn gây hấn với chúng ta đây mà, xem ra có thể chuẩn bị rồi". 

"Tôi đi liên hệ gọi người, đêm nay phái trước một trăm người đến Giang Thành đi". 

"Thị trường cổ phiếu ngày mai chắc là sẽ rất thú vị". 

"So với thị trường cổ phiếu, tôi nghĩ vẻ mặt của thần y Lâm còn thú vị hơn nhiều". 

"Ha ha ha…" 

Tiếng cười vang khắp phòng khách. 

Trịnh An Sơn đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh bỗng hé mắt, cười nhạt rồi lẩm bẩm. 

"Tiếc thay một hạt giống tốt, nếu cậu ta chịu ẩn nhẫn mấy năm, chắc là sẽ xưng bá một phương…" 

… 

Nhà họ Hạ, một chiếc xe con bình thường dừng ở cổng. 

Một cô gái đỡ một ông lão run rẩy bước vào. 

Một lát sau, gia chủ nhà họ Hạ là Hạ Khai cùng với đám Hạ Thu Ân chạy ra. 

"Chú Chương, sao chú lại đến đây? Mau mau mau! Mời chú đi bên này!". 

Hạ Khai chạy tới, đích thân dìu ông lão đi vào trong. 

Có thể khiến gia chủ nhà họ Hạ đích thân ra tận cửa đón tiếp, thậm chí dìu vào, đủ để thấy đây không phải là người tầm thường. 

"Bố cậu đâu Tiểu Khai?", ông lão ngẩng đôi mắt đã lõm sâu lên, hỏi Hạ Khai. 

"Mau, mau đi gọi ông cụ", Hạ Khai vội kêu lên. 

Hạ Thu Ân lập tức chạy đi. 

Một lát sau, tiếng cười sang sảng vang lên ở nhà trong. 

"Ha ha ha, ông Chương, không ngờ ông còn có thời gian rảnh đến chỗ tôi, bộ xương già này của ông vẫn còn đi lại được, đúng là kỳ tích, ha ha ha…", Hạ Quốc Hải cười lớn. 

"Quốc Hải, tôi mạo muội đến làm phiền, mong ông lượng thứ…", ông cụ Chương Sư Hà khẽ gật đầu nói. 

"Haizz, ông Chương, sao ông khách sáo thế? Không coi tôi là anh em nữa sao?", Hạ Quốc Hải cười đáp. 

"Quốc Hải, để lát nữa chúng ta ôn lại chuyện cũ đi, hôm nay tôi đến là muốn chứng thực một chuyện", Chương Sư Hà nói. 

"Ông nói đi, chuyện gì vậy?" Hạ Quốc Hải nói đầy hào sảng. 

"Quốc Hải, tôi hỏi ông, ông… trong tay ông quả thực có thuốc có thể kéo dài 10 năm tuổi thọ sao?", Chương Sư Hà nhìn chằm chằm Hạ Quốc Hải, nghiêm túc hỏi.