Tất cả mọi người đều bàng hoàng, quay qua nhìn thì thấy một lượng lớn những chiếc xe thương vụ màu đen đang lái tới trước cổng. Một nhóm đàn ông cao to mặc vest, đeo kính đen trông như vệ sĩ bước xuống xếp thành hai hàng. Có tới gần trăm người như thế đứng dối diện với Tô Tiểu Khuynh
Tô Tiểu Khuynh sững sờ. Tóc đỏ hoe cũng giật mình. Đám thanh niên định vây đánh kia cũng đột nhiên khựng lại, đứng ngây như phỗng nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Những người này là ai vậy?”
“Trông hoành tráng quá, vệ sĩ của đại gia nào đó trong trường mình à?”
“Đại gia nào mà chơi lớn thế. Khoa trương quá”.
Những học sinh xung quanh cũng nhao nhao lên chỉ trỏ. Thậm chí có không ít người qua đường cũng dừng lại để xem. E rằng người đứng đầu Giang Thành cũng chưa chịu chơi được tới mức này. Khoảnh khắc này, bầu không khí như đặc quánh.
“Các người là ai vậy?”, Tô Tiểu Khuynh há hốc miệng, lắp bắp hỏi.
“Cô Tô, chúng tôi được chủ tịch Lâm cử đến đón cô về. Mời cô lên xe”, một người vệ sĩ đứng đầu cung kính nói.
“Chủ…chủ tịch Lâm sao? Tôi không biết chủ tịch Lâm nào cả”, Tô Tiểu Khuynh tỏ ra hoang mang.
Cô gái tóc ngắn bên cạnh vội lao lên, chộp lấy cổ tay Tiểu Khuynh và lắc nhẹ: “Tiểu Khuynh, mặc kệ đi, để họ cứu chúng ta, cứu anh trai của mình đi…”
Tiểu Khuynh nghe thấy vậy cũng bừng tỉnh, vội vàng nói với vẻ lo lắng: “Xin các anh hãy giúp chúng tôi, giúp chúng tôi báo cảnh sát có được không? Bạn của tôi sắp bị người ta đánh chết rồi”.
“Cô Tô đã nói thì chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng không cần báo cảnh sát đâu. Chuyện này cứ giao cho chúng tôi”, người vệ sĩ gật đầu, phất tay.
Ngay sau đó, đám vệ sĩ lao lên ghì chặt thanh niên tóc đỏ và thanh niên tóc vàng. Trong nháy mắt, tất cả đã bị kiểm soát. Bọn họ không có cả cơ hội để phản kháng lại.
“Các người làm gì vậy?”
“Thả tôi ra”.
“Các người là ai? Có biết…đại ca của tôi là ai không? Các …người chán sống rồi chắc!”
Đám anh Long kêu rú lên. Thế nhưng giọng của chúng run rẩy lắm, có lẽ chúng đang cảm thấy rất sợ hãi.
Bọn chúng chỉ là một đám cắc ké, thích ức hiếp đám học sinh trong trường mà thôi, còn lúc mà gặp người lớn thật thì sợ sun cả người lại.
“Các người làm gì vậy? Mau buông ra, rồi biến đi!", Hà Thiến hoàn hồn lập tức đạp về phía những kẻ đang kiểm soát anh Long để bắt họ phải buông tay. Thế nhưng cú đạp của cô gái này chỉ giống như gãi ngữa cho đám vệ sĩ.
Người vệ sĩ chau mày, không hề ra tay mà chỉ quay qua hỏi: “Đội trưởng, cô gái này cũng là bạn của cô Tô ạ?”
Người đội trưởng quay qua nhìn Tô Tiểu Khuynh. Tô Tiểu Khuynh định lên tiếng thì cô gái tóc ngắn đã la toáng lên: “Không phải, cô ta không phải, cô ta là kẻ định hại cô Tô của các anh đấy!”
“Vậy sao?”
Người đội trưởng lập tức tối mặt: “Chủ tịch Lâm đã nói, những người hại cô Tô phải lập tức đưa tới gặp chủ tịch! Nói như vậy thì tất cả những người này đều phải đúng không?”
“Đúng vậy, tất cả. Bọn họ ép cô Tô của các anh phải quỳ xuống, tự tát vào mặt mình đấy. Những chuyện này các bạn học xung quanh đều nhìn thấy cả, chắc chắn không thể là giả được”, cô gái tóc ngắn cuống lên nói.
“Cô…”, Hà Thiến thất kinh.
Tô Tiểu Khuynh nghe thấy vậy thì cuống cả lên, vội vàng kéo tay áo cô gái tóc ngắn và nghẹn ngào: “Cậu đừng gây thêm rắc rối nữa. Những người vệ sĩ này có thể nhận nhầm đấy, nếu như để họ biết được mình không phải người họ cần bảo vệ thì coi như xong đời…”
“Không sao đâu Tiểu Khuynh, dù thế nào thì cũng phải giải quyết những người này đã. Nếu như lần này để họ bình an vô sự rời đi thì sau này e rằng chúng ta có muốn đi học cũng không được nữa đâu. Lần này coi như ông trời giúp chúng ta. Chúng ta phải dạy dỗ cho họ một trận ra trò. Huống hồ nếu Hà Thiến biết sau lưng cậu có một thế lực lớn như vậy thì sau này cô ta cũng sẽ không dám làm gì cậu nữa”, cô gái tóc ngắn nói.
“Chuyện này…”, Tô Tiểu Khuynh do dự.
Người đội trưởng đôi vệ sĩ chỉ phất tay: “Lôi tất cả những người này lên xe”.
“Vâng, đội trưởng”, đám vệ sĩ lao tới đưa tên tóc đỏ, tóc vàng và cả Hà Thiến cũng như đồng bọn của chúng dúi lên xe.
“Các người định làm gì vậy?”
“Chúng tôi vô tội! Chúng tôi vô tội!”
“Thả chúng tôi ra! Giết người! Giết người rồi!”
Đám Hà Thiến sợ hãi lắm, la hét ầm ĩ. Có vài người cảm thấy sự tình bất ổn bèn lấy điện thoại ra. Nhưng vô ích, cả đám người Hà Thiến đã bị đẩy lên xe.
“Thưa cô, cô đi cùng chúng tôi!”, đội trưởng đội vệ sĩ cung kính nói.
“Chuyện này…được…nhưng tôi phải xem tình hình bạn tôi thế nào đã?”, Tô Tiểu Khuynh hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. Mặc dù cô bé không biết những người này là ai nhưng dù thế nào họ gọi cô là Cô Tô thì có lẽ sự việc cũng không đến nỗi tệ.
“Không có gì, bạn của cô cũng là bạn của chúng tôi. Chúng tôi lập tức đưa họ tới bệnh viện tư nhân để họ chăm sóc cho bạn của cô”, đội trưởng đội bảo vệ nói. Cô gái tóc ngắn cùng người thanh niên mặc sưng vù đứng bên cạnh đều sững sờ.
“Thôi…không cần đâu”, Tô Tiểu Khuynh vội vàng lắc đầu. Cô gái tóc ngắn cũng hiểu điều mà Tiểu Khuynh đang lo lắng nên không nói gì.
Thế nhưng đội trưởng đội vệ sĩ chỉ phất tay. Lập tức có hai người bước tới, nhấc người thanh niên đi khiến người này trố mắt.
“Á…anh…”
“Chuyện này…”, hai người kêu lên định ngăn lại nhưng không làm gì được.
“Giờ…phải làm sao đây?”, cô gái tóc ngắn cuống cả lên.
Người đã rơi vào tay họ rồi, nếu như người ta mà biết Tiểu Khuynh không phải cô chủ của họ rồi tức lên thì phải làm thế nào?
“Không sao đâu bạn Niếp, đã tới nước này thì chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Cậu yên tâm, có chuyện gì thì mình chịu trách nhiệm cho”, Tiểu Khuynh nghiêm túc nói.
“Mời cô lên xe”, đội trưởng đội vệ sĩ lên tiếng.
Tiểu Khuynh hít một hơi thật sâu, dũng cảm bước lên chiếc xe Roll – Royce. Cô gái tóc ngắn cũng vội vàng bước lên theo. Chiếc xe khởi động, đi thẳng tới tập đoàn Dương Hoa…