Hạ Quốc Hải theo lời dặn của Lâm Chính, chỉ lan truyền tin này ở tầng lớp lãnh đạo của Yên Kinh. Hơn nữa, tin tức này cũng được giấu giếm, chí ít thế gia Tư Mã vẫn không biết chuyện thuốc tăng thọ.
Đừng nói là thế gia Tư Mã, dù là thanh niên nhà họ Đoàn đứng trước mặt Lâm Chính lúc này cũng không biết. Anh ta ở đây chỉ là hi vọng Lâm Chính thu tay, thả đường cung thuốc cho nhà họ Đoàn để cứu chữa bố anh ta. Nghe đến thuốc tăng thọ, anh ta cũng rất kinh ngạc.
Đám Khâu Qua, Viên Khải, ngồi trên ghế sắc mặt khó coi, không nói lời nào.
Những người qua đây đa số đều là người của thế gia.
Nhưng trong gia đình bọn họ đều có nhân vật tai to mặt lớn ở Yên Kinh.
Y học, chính trị, thương nghiệp…
Mặc dù cùng là tầng lớp cấp cao, nhưng lại liên quan tới các lĩnh vực khác nhau…
Đám người Khâu Qua, Viên Khải, dì Liêu đều im lặng.
Lúc này, bọn họ mới hiểu vì sao Lâm Chính lại không tỏ ra sợ hãi, bình chân như vại trước sự đe dọa của bọn họ.
Không phải Lâm Chính quá bình tĩnh.
Mà là… thần y Lâm này hoàn toàn không để mắt tới bọn họ.
“Viên đan dược này của thần y Lâm không những đã làm những người như chúng ta nổi lên tâm tư, mà cũng khiến những người ở bên trên chú ý đến”, Viên Khải nói giọng khàn khàn.
“Phải… chúng ta nghi ngờ đan dược của thần y Lâm sản xuất, không dám dùng, nhưng những người ở phía trên thì khác. Bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, đại hạn giáng xuống, dù không tin cũng phải tin. Huống hồ bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến thế gia Tư Mã, nếu người nào đó trong bọn họ gật đầu thôi, thế gia Tư Mã… e là sẽ khó khăn…”, Khâu Qua nói.
“Có lẽ… thuốc tăng thọ mà thần y Lâm nghiên cứu ra vốn không phải để cho chúng ta…”, dì Liêu đột nhiên nói một câu.
Mọi người đều nhìn về phía bà ta.
“Bà Liêu, bà có ý gì?”, Viên Khải nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt dì Liêu mất tự nhiên, do dự một lúc, đột nhiên hạ thấp giọng, nói: “Lúc trước, người trong nhà tôi đã nói với tôi một chuyện…”.
“Chuyện gì?”.
“Là chuyện liên quan đến nơi đó… Người nhà tôi nói, thời gian này sức khỏe của vị đó càng ngày càng tệ… bác sĩ Đông – Tây y đều đã mời tới, nhưng ai cũng bó tay. Từ trên xuống dưới đều sốt ruột sắp điên lên. Các ông nói xem… nếu thuốc tăng thọ này có hiệu quả với người đó, vậy chẳng phải…”, dì Liêu nói đến đây thì không nói thêm được nữa.
Người xung quanh sợ đến mức hai chân nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Người đó?
Đó rốt cuộc là ai, bọn họ đã đoán được.
Nếu là người đó… vậy thì thế gia Tư Mã sẽ thua chắc.
Chưa nói tới người đó có giúp Lâm Chính hay không, chỉ riêng chuyện Lâm Chính chữa khỏi cho người đó, dù có thế nào nhà Tư Mã cũng không thể đụng đến Lâm Chính nữa. Có sự tồn tại của người đó, Lâm Chính đã ở vị thế bất bại…
Nghĩ đến đó, Viên Khải cũng không do dự thêm nữa, vội vàng tiến tới, sốt sắng nói: “Thần y Lâm, nhà họ Viên chúng tôi… đồng ý khai chiến với thế gia Tư Mã, mong… mong cậu cho thuốc!”.
Khâu Qua thấy vậy cũng không dám do dự, vội vàng tiến lên: “Thần y Lâm, nhà họ Khâu chúng tôi cũng đồng ý khai chiến với thế gia Tư Mã”.
“Cả nhà họ Liêu chúng tôi nữa”.
“Nhà họ Đinh chúng tôi cũng vậy…”.
Bọn họ tranh nhau bày tỏ thái độ.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
“Bây giờ các người nói mấy lời này không thấy muộn rồi sao?”.
“A…”.
Mọi người kinh ngạc.
“Thần y Lâm, tôi… chúng tôi…”, Khâu Qua há hốc miệng, định nói gì đó, nhưng lại không tìm được từ ngữ…
“Các người chạy đến Giang Thành không phải để thương lượng với tôi, mà là dùng lý do quay mũi giáo về phía thế gia Tư Mã để ép buộc tôi, thật không có thành ý gì cả!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Bọn họ nghe vậy lập tức sốt ruột.
“Thần y Lâm, chúng tôi biết lỗi rồi, chỉ cần cậu không trách tội chúng tôi, cậu muốn chúng tôi làm gì cũng được!”.
Viên Khải đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lên tiếng đầu tiên.
Ông ta có cái nhìn sáng suốt, cũng đã hiểu ra.
Xu thế và tiềm lực tương lai của thần y Lâm vượt xa thế gia Tư Mã.
Ông ta thà đắc tội với thế gia Tư Mã, thà không lấy thuốc tăng thọ, cũng tuyệt đối không dám đắc tội với thần y Lâm.
Nếu không, đó sẽ là đắc tội với một nửa Yên Kinh.
“Tôi cũng không cần các người làm gì cả, tôi chỉ cần các người bày tỏ thành ý là đủ rồi. Các người… hiểu ý tôi không?”, Lâm Chính nheo mắt lại, hỏi.
Mọi người ngơ ngác.
Viên Khải lập tức hét lên: “Thần y Lâm, cậu yên tâm. Từ hôm nay trở đi, Viên Khải tôi sẽ là kẻ địch của Tư Mã Tàng. Tôi sẽ gọi điện thoại ngay lập tức dừng mọi hợp tác với thế gia Tư Mã, đồng thời cấm người nhà họ Viên chúng tôi qua lại với thế gia Tư Mã! Không tiếp xúc với bọn họ nữa!”.
“Tốt lắm!”, Lâm Chính gật đầu, ngẩng đầu nhìn Khâu Qua và dì Liêu, hỏi: “Các người thì sao?”.
“Chúng tôi cũng vậy! Mọi chuyện đều nghe theo sự sai khiến của thần y Lâm!”, Khâu Qua vội nói.
Những người khác cũng đồng loạt phụ họa.
“Được! Vậy tiếp theo phải xem biểu hiện của các người. Nếu các người biểu hiện tốt, tôi cũng có thể cho các người thuốc tăng thọ! Hi vọng các người đừng khiến tôi thất vọng”.
Lâm Chính phất tay, gật đầu ra hiệu với Hạ Quốc Hải, sau đó xoay người rời khỏi quán trà.
“Cậu Lâm đi thong thả!
“Cậu Lâm, tôi tiễn cậu!”.
Bọn họ vội vàng đi theo, ai nấy cúi đầu khom lưng, nào còn vẻ ngạo mạn như lúc trước.
Hạ Quốc Hải cười khổ, đưa mắt tiễn Lâm Chính rời đi.
Ông ta biết từ hôm nay trở đi, thế gia Tư Mã sẽ không thể đặt chân ở Yên Kinh nữa.
…
Ngay khi Lâm Chính rời khỏi quán trà, tất cả thủ tục lập tức được triển khai.
Tư Mã Tàng ngồi trong đình nghỉ mát, im lặng uống trà. Trước mặt ông ta đặt ba chiếc điện thoại, mà ba chiếc điện thoại này đang rung lên liên hồi, hết cuộc gọi này tới cuộc gọi khác gọi tới.
Ông ta không muốn nghe máy.
Ông ta đã nghe đủ rồi.
Chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, ông ta đã nhận được liên tục bảy cuộc điện thoại nghe mà rùng mình.
Mỗi cuộc gọi đều là tin xấu.
Mỗi cuộc gọi đều khiến người ta không tin nổi, khó mà tưởng tượng…
“Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?”.
Tư Mã Tàng hít sâu một hơi, lẩm bẩm.
Tất cả đều quá kỳ quái, ông ta không thể không nghi ngờ, phải chăng nội bộ của thế gia Tư Mã xuất hiện vấn đề gì đó.
“Ông chủ, có chuyện rồi!”.
Lúc này, quản gia chạy nhanh vào, vội vàng nói.
“Nói đi, lại có doanh nghiệp của gia tộc nào dừng hợp tác với chúng ta?”, Tư Mã Tàng không quay đầu, thản nhiên hỏi.
Quản gia lại lắc đầu liên tục, nói: “Không phải, ông chủ, là nhà họ Mạnh và nhà họ Kiều… bọn họ vừa mới phái người tới đây, gửi hai món đồ…”.
“Cái gì?”.
Tư Mã Tàng quay phắt đầu lại, thấy quản gia đưa hai chiếc khăn tay tới.
Hai chiếc khăn tay đó thêu hình hai con mãnh hổ.
Chúng rất giống với mãnh hổ trên Kim Huyết Hổ Tú, nhưng hai con mãnh hổ này chỉ được thêu cực kỳ đơn giản, giống như một cái bóng.
Nhìn hai chiếc khăn tay đó, Tư Mã Tàng lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, mắt trợn to như chuông đồng.
“Nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh… lại phản bội tôi?”, ông ta run rẩy lên tiếng.