“Chủ tịch Lâm, phía bên Yên Kinh gọi điện tới, là người nhà Tư Mã”, Mã Hải đẩy cửa bước vào, cung kính nói.
“Bên đó nói thế nào?”, Lâm Chính không hề ngẩng đầu, chỉ thản nhiên hỏi.
“Tư Mã Trường Tâm của nhà Tư Mã hi vọng chủ tịch Lâm giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ. Bọn họ đã quyết định đưa những người trụ cột trong nhánh chính của gia tộc đích thân tới nhận tội với cậu rồi”.
“Tại sao không phải là Tư Mã Tàng?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Kể cũng lạ, Tư Mã Trường Tâm nói là Tư Mã Tàng sau khi biết toàn bộ các gia tộc ở Yên Kinh chống lại mình thì đã ngồi máy bay ngay trong đêm rời khỏi Yên Kinh rồi, không biết là đi đâu. Đến cả nhà Tư Mã cũng không liên hệ được”, Mã Hải nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày, suy nghĩ một hồi và hỏi: “Lập tức đi điều tra xem Tư Mã Tàng bay đi đâu, tốt nhất là tìm ra được nơi ở hiện tại của ông ta.
“Chủ tịch Lâm, cậu lo ông ta sẽ tới Giang Thành à?”
“Mặc dù nhà Tư Mã cũng là một thế gia cổ võ, võ thuật của Tư Mã Tàng cũng không hề kém nhưng ông ta đơn thương độc mã chạy tới Giang Thành thì cũng ngây thơ quá. Với đầu óc của ông ta, chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy đâu. Tôi nghĩ có lẽ ông ta còn kế hoạch B nên phòng bị vẫn tốt hơn”, Lâm Chính nói.
Mã Hải gật đầu, quay người rời đi. Một lúc sau, thư ký đẩy cửa bước vào.
“Chủ tịch Lâm, đạo diễn Tống Kinh tới rồi".
“Ồ! Để ông ta vào đi”.
“Vâng”, người thư ký rời đi, Tống Kinh tươi cười bước vào phòng.
“Chủ tịch Lâm xin chào! Tôi không làm phiền cậu chứ”.
“Đạo diễn Tống khách sáo rồi, có việc gì không?”, Lâm Chính đứng dậy rót chà cho ông ta và hỏi.
“Ồ, là thế này. Phim mới sắp quay rồi. Tôi cũng phải làm cho nhanh, nếu không sẽ không kịp cho năm sau mất. Thế nhưng vai nữ chính vẫn chưa quyết định, cậu xem…”, Tống Kinh nhận lấy chén trà, thận trọng hỏi.
“Ý của ông là…”
“Tôi tính thế này”.
Tống Kinh vội vàng lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lâm Chính. Anh mở ra xem thì thấy bên trong là thông tin của vài người.
Anh nhận ra họ. Tất cả đều là những người đang hot trong ngành giải trí. Họ có tố chất, cũng rất được yêu thích, có thể nói là trong hai năm gần đây ai cũng biết tới.
“Chủ tịch Lâm. Đây là nhân vật chính mà tôi chọn cho cậu, Trần Thanh Ngữ – ca sĩ mới, trước mắt lượng fan xếp thứ ba trên mạng xã hội, nếu như cô gái này có thể trở thành nữ chính thì chắc chắn phòng vé sẽ đảm bảo lắm".
“Ừm…”
“Tiếp theo là Trương Mộc Bình còn được gọi là tiểu thiên hậu, lượng fan cũng không hề ít. Hơn nữa cô gái này cúng từng đóng mấy bộ phim rồi, sức ảnh hưởng không tệ, kỹ năng diễn cũng ổn định. Tiếp theo là bảo bối Noãn Tâm cũng đang cực hot. Người này không có nhiều fan như hai người trên nên giá thấp hơn, có thể bỏ ra chi phí thấp hơn để mời cô ấy đóng phim, tính ra mình lại được hời".
Tống Kinh giới thiệu cho Lâm Chính. Anh chỉ im lặng lắng nghe. Đợi sau khi Tống Kinh nói xong thì anh mới giả bộ suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tất cả đều không được, nữ chính để Tô Dư đi”.
“Điều này…”, Tống Kinh lộ vẻ lo lắng: “Chủ tịch Lâm, vốn đầu tư của bộ phim này là một tỉ tệ đấy. Tô Dư – một học sinh chưa tốt nghiệp, hoàn toàn không có kỹ năng diễn xuất…sợ là không đảm nhiệm được, một khi mà hỏng thì…thì…chủ tịch Lâm…tôi sợ tới khi đó khó mà giải thích được với cậu…”
Thực ra ngay từ đầu Tống Kinh đã không đồng tình với việc Tô Dư làm nữ chính.
“Ông sợ lỗ à? Nếu là như vậy thì ông không cần lo lắng, vé phòng bán được hay không tôi không quan tâm, lỗ hay không cũng mặc kệ”.
“Nhưng…tôi vẫn không đồng tình cho lắm…”
“Đạo diễn Tống, ông sợ kỹ năng diễn của Tô Dư làm hỏng bộ phim của ông, hỏng hình tượng của ông, khiến ông khó có chỗ đứng trong giới giải trí đúng không?", Lâm Chính nhìn thấu tâm can của Tống Kinh thế nên cũng chẳng ngại mà nói thẳng.
Tống Kinh im lặng, khẽ thở dài: “Chủ tịch Lâm, cậu cũng biết đấy, mấy bộ phim tôi quay trước đó đều lỗ sặc máu. Đây là cơ hội để tôi vực dậy. Tôi cũng nhiều tuổi rồi, chẳng còn mấy năm nữa sẽ rút khỏi giới này. Trong giới này tôi cũng lăn lộn cả đời rồi, không muốn đến cuối cùng lại phải cúp đuôi rời đi”.
“Nếu ông thật sự nghĩ vậy thì cũng không nên giới thiệu cho tôi những cô gái này. Trần Thanh Ngữ hát không được, hình tượng quá yếu đuối, cũng không có kỹ năng diễn. Ngoài việc cô ta vào ngành sớm hơn Tô Dư ra thì cũng chẳng có ưu thế gì. Trương Mộc Bình từng hát vài bài nhưng theo tôi được biết mặc dù vài bộ phim của cô ta nhận được phản hồi không tệ nhưng nhân phẩm thì rất đáng báo động. Cô ta thích thể hiện bản thân. Còn bảo bối Noãn Tâm là do người quản lý của công ty cất nhắc lên mà thôi, nhìn là biết cô ta động dao kéo không ít. Mặc dù phí trả để mời cô ta thấp, nhưng mà đầu tư cho cô ta, ông không thấy buồn cười sao?”
Tống Kinh há hốc miệng.
“Tất cả đều không đạt, dùng Tô Dư đi”, Lâm Chính vứt tập tài liệu xuống trước mặt Tống Kinh.
“Chủ tịch Lâm”, Tống Kinh vội vàng đứng dậy.
“Ông đừng nói nữa. Nếu như ông không đồng ý thì tôi sẽ cân nhắc tới việc rút vốn”, Lâm Chính nói.
Anh đầu tư vào phim ảnh chính là vì muốn tạo cơ hội cho Tô Dư. Nếu Tống Kinh không đồng ý thì anh cũng chẳng ngại việc đổi đạo diễn.
Tống Kinh lập tức á khẩu. Ông ta nghiến răng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Chủ tịch Lâm, cậu muốn tôi dùng Tô Dư? Cũng được, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện. Nếu như cậu không đồng ý thì cậu có thể rút vốn!”
Lâm Chính cảm thấy bất ngờ, bèn hỏi: “Chuyện gì? Ông nói đi? Chỉ cần không phải chuyện quá khó thì tôi đều có thể đồng ý được”.
Tống Kinh do dự, sau đó bèn đưa ra quyết định: “Chủ tịch Lâm, tôi muốn cậu tham gia đóng bộ phim này”.