Lưu Mãn San sững sờ, nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Ý của cậu là gì?”
“Tôi bảo bác xuống xe”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu…cậu bảo tôi xuống xe? Lâm Chính, được lắm. Tôi là bác cậu mà cậu dám đuổi tôi xuống xe à? Cậu có tin là tôi gọi mẹ vợ cậu tới dạy cho cậu một bài học không?”, Lưu Mãn San tức lắm, chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Chính.
“Dù bác có gọi cả ông trời tới thì cũng thế mà thôi. Bác xuống xe”, Lâm Chính quát.
Anh không thể nào chấp nhận được cứ nghe người khác nheo nhéo bên tai khi mình lái xe như thế. Anh đã có ý tốt tới giúp đỡ mà còn bị Lưu Mãn San làu bàu. Bà ta cũng chẳng là gì của anh, hà tất phải nề mặt?
“Cậu…”, Lưu Mã San tức tới mức á khẩu. Mặt bà ta đỏ linh căng.
Tô Dư thấy vậy vội vàng nở nụ cười: “Lâm Chính, anh đừng để bụng. Mẹ chỉ có cái miệng hay nói thôi. Xin lỗi anh…Mẹ, mẹ mau xin lỗi Lâm Chính đi”.
“Con nói cái gì?”, Lưu Mãn San nâng tông giọng của mình lên và chỉ vào mình: “Mẹ xin lỗi cậu ta á? Là con bị điên hay là mẹ bị điên đấy? Mẹ nói cho mà biết, đừng có mơ”.
“Thế nhưng, Lâm Chính tới giúp chúng ta, mẹ không cảm ơn thì thôi còn cứ đối xử như vậy, đương nhiên khiến người ta tức giận rồi. Mẹ đến phép lịch sự cũng không hiểu nữa….Sao mẹ có thể như thế được chứ?”, Tô Dư tức giận, vừa nói vừa thở hổn hển.
“Được lắm con nhóc này, mày dám dạy cả mẹ mày à? Mọc đủ lông đủ cánh rồi phải không? Nên giờ muốn tạo phản chứ gì?”, Lưu Mãn San kích động, chỉ vào Tô Dư và chửi.
“Mẹ”, Tô Dư sắp khóc tới nơi. Cô gái cũng không biết phải nói gì, trong tình huống cấp bách, cô gái đành phải thở dài: “Lâm Chính, hay để em và mẹ gọi xe, anh tới đồn trước đi…”
“Cũng được?”, Lâm Chính lạnh lùng gật đầu.
“Gọi xe? Gọi xe gì? Nhà mình còn tiền gọi xe chắc? Cả đống nợ còn đó, làm gì còn tiền?”, Lưu Mãn San vội hét lên.
“Vậy phải làm sao? Hay là chúng ta đi bộ tới?”, Tô Dư nói.
“Đi bộ? Xa thế này có đi tới lúc họ nghỉ làm cũng không tới nơi được! Mẹ không đi”, Lưu Mãn San chống nạnh, hừ giọng.
“Vậy rốt cuộc mẹ muốn thế nào? Hay là con cõng mẹ”, Tô Dư thật sự hết cách rồi.
Cô ta có tầm hơn 45kg mà đòi cõng mẹ mình ít nhất gần 70 kg thì không biết đi được mấy bước.
“Mẹ…mẹ ngồi xe này!”
“Vậy mẹ đừng nói gì Lâm Chính nữa được không? Giờ chúng ta đang nhờ người khác giúp đỡ, chứ không phải người ta nợ mình cái gì đâu. Thái độ cần tốt một chút”, Tô Dư bất lực nói.
Lưu Mãn San nghe thấy vậy thì cũng biết giờ không phải là lúc để bà ta phát tiết. Bà ta đành hừ giọng rồi không nói gì nữa.
“Mẹ…”, Tô Dư gọi lần nữa, bảo Lưu Mãn San xin lỗi Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian với bà ta, anh chỉ trầm giọng: “Tô Dư, thôi bỏ đi, chúng ta mau tới đồn. Cô thắt dây an toàn vào”.
“Chuyện này…thật sự xin lỗi anh…Lâm Chính…”, Tô Dư tỏ vẻ có lỗi.
“Không có gì…”, Lâm Chín thản nhiên nói, sau đó lại đạp chân ga phóng đi.
“Tỏ ra ngầu cái gì chứ? Lấy tiền của Tô Nhu mua một chiếc xe thì có gì ghê gớm”, Lưu Mãn San lầm bầm.
Mặc dù bà ta nói rất nhỏ nhưng Lâm Chính có thể nghe thấy. Tuy nhiên anh cũng không nói gì. Trên đường đi, Lưu Mãn San cảm thấy không vui bèn móc điện thoại ra nhắn tin cho Trương Tinh Vũ: “Thằng rể nhà cô mua xe từ bao giờ thế?”
Trương Tinh Vũ nhanh chóng đáp lại: “Xe gì cơ, nhà tôi có mua xe gì cho nó đâu!”
“Vậy chiếc Passat này là của ai thế?”, Lưu Mãn San hỏi với vẻ tò mò.
“Passat à? Dù sao thì cũng không phải xe nhà tôi. Hoặc là ăn trộm, hoặc là đi mượn. Nhà tôi có tiền chắc mà còn mua xe cho thằng đó! Mua cho nó chiếc xe đạp mà tôi còn cảm thấy lãng phí nữa là”, Trương Tinh Vũ nói bằng giọng không được thân thiện cho lắm.
Lưu Mãn San mỉm cười: “Chắc là đi mượn. Thằng vô dụng này vậy mà còn ra oai trước mặt tôi nữa….Ra vẻ cái gì không biết…”
Bà ta tắt máy, trừng mắt với Lâm Chính và cười lạnh. Một lúc sau, chiếc xe đỗ trước đồn cảnh sát.
“Mọi người vào trước đi, mẹ đi toilet”, Lưu Mãn San cười với Tô Dư.
“Dạ!", Tô Dư gật đầu, cùng Lâm Chính bước vào trước. Thấy hai người bước tới, sắc mặt Lưu Mãn San hiện lên vẻ căm phẫm.
Bà ta bước tới trước xe của Lâm Chính, đạp chiếc xe một phát.
“Cái thứ này, dám vênh mặt với bà à! Khốn nạn!”
Lưu Mãn San vừa chửi vừa đạp. Mặc dù sức của bà ta không quá lớn nhưng do cơ thể nặng nên hai phát đạp, cộng thêm giày cao gót cũng khiến chiếc xe xuất hiện vết hõm.
“Phù! Thoải mái hơn rồi. He he, đợi thằng này đi trả xe xem nó sẽ giải thích thế nào. Chắc cũng phải mất cả nghìn tệ chứ ít gì? Để xem nó lấy tiền đầu ra trả?”, bà ta cười lạnh lùng, quay ngoắt người đi vào trong.
Lúc này Lâm Chính và Tô Dư được một người cảnh sát dắt tới phòng hỏi cung. Sau khi ép cung thì họ mới biết hung thủ là nhân viên của một công ty.
Đương nhiên, đòi nợ cũng là một trong số những công việc của bọn họ. Trước mắt, cảnh sát đã có được số điện thoại liên hệ với công ty của kẻ này, đồng thời cũng đã thương lượng về việc bồi thường và trách nhiệm pháp lý của người bị hại.
Hung thủ đã bị bắt thì đương nhiên cần đền thế nào sẽ đền như thế, Tô Dư không có ý kiến gì. Còn về hợp đồng của đối phương cũng không được tính, trả phần gốc là được. Dù sao lãi gấp đôi trong vòng ba ngày cũng là điều hết sức vô lý nên đã thuộc vào hành vi lừa đảo rồi.
Tô Dư rất hài lòng với phán quyết của cảnh sát, giời chỉ đợi đối phương tới thống nhất nữa là xong. Người của đối phương nhanh chóng có mặt. Đó là một luật sư.
Theo như cảnh sát được biết, công ty bảo vệ này có quy mô không hề nhỏ. Mặc dù không ở Giang Thành nhưng phạm vi hoạt động đã phát triển tới tận đây rồi.
“Cô là Tô Dư phải không? Xin chào tôi là luật sư đại diện của công ty bảo vệ U U, tôi họ Liên, chào cô”, người luật sư đưa tay ra.
“Công ty bảo vệ U U sao”, Tô Dư và Lâm Chính sững người. Cái tên kỳ lạ quá.
“Chào anh”, Tô Dư gật đầu.
“Tôi đã tìm hiểu về sự việc, xảy ra chuyện này, cả hai bên đều không muốn. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ của mình, lập tức đuổi việc người đã vi phạm, đồng thời truy cứu trách nhiệm tương ứng của người này và cũng bồi thường cho bên cô theo như tinh thần chủ nghĩa nhân đạo”.
Luật sư Liên vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tô Dư. Cô ta nhìn và tái mặt: “Ý của các anh là gì? Chỉ bồi thường có 20 nghìn tệ là sao? Tiền viện phí của bố tôi là trên 100 nghìn tệ lận!”
“Cô Tô Dư, tôi đã nói rồi, đây là bồi thường trên chủ nghĩa tinh thần nhân đạo”, luật sư Liên lắc đầu.
“Cái gì mà chủ nghĩa nhân đạo chứ? Không phải là trách nhiệm của công ty các người à?”, Tô Dư bàng hoàng.
“Không không không, chắc cô lầm rồi. Để tôi giải thích. Người phạm tội không hề gây án trong khi đang làm việc mà là lúc đã tan làm. Vì vậy bọn họ không đại diện cho công ty chúng tôi vào thời điểm đó. Hơn nữa vụ án này không thuộc phạm trù án đòi nợ mà là do mâu thuẫn xung đột nên mới xảy ra sự cố. Trên thực tế thì chuyện này không có liên quan gì tới chúng tôi cả”, luật sư Liên nói tiếp.
Tô Dư co đồng tử: “Cái gì?”. Lâm Chính cũng đanh mắt.
“Các người đang cãi lý phải không? Các người…chơi chúng tôi à?”, Tô Dư trở nên kích động, lập tức hét lên.
“Cô Tô, xin cô bình tĩnh, chúng tôi làm việc theo trình tự. Nếu như cô có bất kỳ vấn đề gì hoặc cảm thấy không hài lòng thì có thể gửi thư luật sư cho chúng tôi”, luật sư Liên bình tĩnh đáp lại.
“Anh…”, Tô Dư tức tới run người, thế nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô ta biết với tình cảnh hiện tại của gia đình mình, đừng nói là kiện tụng một công ty lớn như này mà ngay cả một người bình thường cũng không có đủ khả năng.
Nhà họ chỉ còn bốn bức vách mà thôi…
“Được nếu đã vậy thì thôi, dù sao thì có người thừa nhận là được rồi”, Tô Dư nghiến răng.
Giờ cô chỉ muốn tìm người chịu trách nhiệm để lấy ít tiền bồi thường trả tiền chữa trị cho Tô Thái. Dù sao thì tiền viện phí cô ta đã chẳng kiếm được ở đâu ra nữa rồi.
“Cô Tô, cô muốn Giả Tiến bồi thường cho bố của mình sao?”, luật sư Liên hỏi.
“Chính hắn đâm bố tôi, không báo hắn bồi thường thì bảo ai?”, Tô Dư tức giận đùng đùng.
Thế nhưng người luật sự lại lắc đầu, sau đó lấy ra một tập tài liệu, bên trong có một cuốn sổ nhỏ, đưa tới trước mặt Tô Dư. Tô Dư nín thở.