Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 733



Lâm Chính chưa bao giờ nghĩ rằng Huyết U U còn ít tuổi mà thủ đoạn lại cay độc như vậy, dám phóng hỏa đốt xe. Nếu mà anh ra khỏi xe muộn chút nữa thì có lẽ đã mất mạng rồi. 

Tính chất của sự việc nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng nhiều. Lâm Chính với đôi mắt u ám bèn lấy điện thoại ra. 

Mã Hải lập tức lái xe tới nơi. Thấy chiếc xe của mình chỉ còn cái xác, Mã Hải giật mình. 

“Chủ tịch Lâm, thật xin lỗi tôi nhất định sẽ gọi điện cho bên bán xe để họ có lời giải thích rõ ràng”. 

“Không phải vấn đề xe mà là có người cố tình phóng hỏa”, Lâm Chính đột nhiên nói. 

“Hả? Chuyện này…kẻ nào mà to gan vậy?”, Mã Hải kinh ngạc hỏi. 

“Ông điều tra giúp tôi công ty bảo vệ U U xem lai lịch thế nào”. 

“Công ty bảo vệ U U sao?”, Mã Hải tối sầm mặt, siết chặt nắm đấm trông vô cùng tức giận. 

Lâm Chính ngạc nhiên: “Sao thế? Ông biết công ty này à?” 

“Tôi có nghe qua? Sao có thể không biết được chứ. Địa chỉ của công ty này ở Chương Thành. Mặc dù thành lập chưa được bao lâu nhưng trong giai đoạn vừa qua cũng rất nổi tiếng”, Mã Hải hừ giọng. 

“Nói nghe xem nào”. 

“Chủ tịch Lâm, cậu không biết chứ người của công ty này làm việc đều vô pháp vô thiên cả. Họ vô cùng ngang ngược. Mặc dù công ty lấy danh nghĩa là công ty bảo vệ nhưng có can dự vào rất nhiều các ngành nghề khác như đầu tư, đòi nợ…Miễn có liên quan tới tiền là họ đều tham gia. Cách làm việc của chúng bá đạo, ngang tàng. Nghe nói lúc trước có một hạng mục đấu thầu. Bọn họ không thắng được đối phương đã đánh người phía bên nhà thầu phải nhập viện. Cậu xem họ có còn là con người nữa hay không?” 

“Không báo cảnh sát à?” 

“Báo rồi nhưng đám ra tay chỉ là bọn cắc ké, không có gì chứng minh được là có liên quan tới công ty U U hết”. 

“Vậy tại sao mọi người lại biết là người của công ty họ làm?” 

“Bởi vì lúc đấu thầu kết thúc, người của công ty U U đã nói rằng bất kỳ ai cướp gói thầu của họ thì sẽ đều phải nhập viện hết”. 

“Biết đâu chỉ là một câu dọa dẫm thôi thì sao”. 

“Nếu đã vậy thì lại khác. Đằng này sau khi đấu thầu, em của người trúng thầu cũng xảy ra tai nạn xe cùng ngày hôm đó, suýt chút nữa thì mất mạng. Bố của họ bị ngã gãy chân. Vợ của người này đi trên đường cũng suýt nữa bị người khác c**ng hi3p. Tất cả đều xảy ra có vài tiếng đồng hồ sau khi kết thúc đấu thầu…”, Mã Hải trầm giọng. 

Dứt lời, Lâm Chính chìm vào im lặng. 

“Đã điều tra chưa?” 

“Điều tra rồi ạ. Đúng là có dáng dấp người của công ty đó, thế nhưng không có chứng cứ. Đối phương xử lý rất gọn gàng, sạch sẽ”. 

“Vậy công ty này…có lai lịch như thế nào?” 

“Tiền thân của công ty này tên là công ty bảo vệ Dược Hổ, không quá nổi danh ở Chương Thành nhưng luôn tuân thủ quy định, không bao giờ gây chuyện, cũng có thể coi là làm ăn đường hoàng. Nhưng một năm trước, cô gái tên Huyết U U lập tức lật đổ Dược Hổ, đổi tên thành U U. Hơn nữa công ty cũng tuyển thêm một nhóm người mới, từ đó bắt đầu gây sự, gây rắc rối khắp nơi. Tôi thấy công ty này làm vậy không phải với mục đích kiếm tiền. Còn về cô gái tên Huyết U U thì trước giờ vẫn luôn là một bí ẩn”, Mã Hải nói. 

Lâm Chính chau mày, bắt đầu suy nghĩ. Một lúc sau, anh thản nhiên lên tiếng: “Giờ Huyết U U đã nhằm vào tôi. Ông đi chuẩn bị, cho người theo dõi công ty bảo vệ U U. Có vấn đề gì lập tức báo cho tôi biết". 

“Vâng, chủ tịch Lâm, tôi lập tức cho người tới Chương Thành”. 

Lâm Chính gật đầu, cùng Mã Hải lên xe. 

Anh tới bệnh viện thăm Cung Hỉ Vân. Cô ta hồi phục rất nhanh, đã có thể xuống giường dù chưa đi lại được nhiều vì còn yếu. 

Sau khi dặn dò Cung Hỉ Vân nghỉ ngơi cho tốt thì Lâm Chính bén tới phòng khám mà Lạc Thiên ở rồi mới quay về công ty. 

Sáng sơm này hôm sau, Lâm Chính ngồi xem tài liệu trong phòng làm việc. Đại hội sắp bắt đầu, anh cũng nên chuẩn bị rồi. Lúc này, đột nhiên Mã Hải lao vào phòng. 

“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi”. 

Lâm Chính giật mình, ngẩng đầu nhìn ông ta: “Chuyện gì?” 

“Cậu mau ra xem đi”, Mã Hải nói nhỏ. 

Lâm Chính lập tức đứng dậy cùng Mã Hải đi ra ngoài. Họ thấy có một chiếc tải đỗ ngay trong bãi đỗ xe của công ty. 

Thùng xe được mở ra. Bên trong có bốn người đang nằm. Tay chân của bốn người này đều bị gãy sạch, quần áo bị lột hết, toàn thân là những vết dao cứa, máu thịt bầy nhầy, trông vô cùng đáng sợ. Lâm Chính bước tới, phát hiện ra đám đông vẫn còn thở. 

“Mấy người này là ai?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi. 

“Đều là những người do tôi cử tới Chương Thành theo dõi công ty U U”, Mã Hải trầm giọng. Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nín thở. 

“Bọn họ mới được phát hiện ra nằm ở đây. Theo như camera theo dõi thì chiếc xe được lái tới vào lúc 6 giờ sáng nay. Nhìn biển số thì đây là xe của Chương Thành. Không còn nghi ngờ gì nữa chủ tịch Lâm người của chúng ta bị công ty U U phát hiện ra rồi. Bọn họ đưa người tới là để uy hiếp chúng ta”, Mã Hải nói tiếp. 

Lâm Chính tối sầm mặt: “Tôi xem vết thương của những người này, họ bị những kẻ vô cùng chuyên nghiệm hại bị thương. Tứ chi bị đánh gãy bởi người luyện võ. Hơn nữa mỗi vết dao trên người đều vô cùng ngay ngắn, có tính đối xứng….rất có thể bọn họ đã gặp phải một kẻ luyện võ vô cùng cao siêu”, Lâm Chính nói. 

Mã Hải thất kinh: “Chủ tịch Lâm, lẽ nào trong công ty U U còn có cao nhân sao?” 

“Đưa mấy người này tới bệnh viện trị thương trước đi, còn về công ty U U muộn chút nữa chúng ta đi gặp họ”. 

“Chủ tịch, để tôi đi báo với Từ Thiên, bảo ông ta đưa ít người tới”, Mã Hải nói bằng vẻ lo lắng. 

“Được” 

Mã Hải lập tức lấy điện thoại ra và định gọi thì… 

Vụt! 

Vụt! 

Một vài âm thanh kỳ lạ vang lên, sau đó là tiếng kính vỡ chói tai vọng tới. Mã Hải Giật mình, nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy mấy cái camera đã bị ném vỡ và ngừng hoạt động. 

“Chuyện gì thế này”, Mã Hải thốt lên. 

“Xem ra bốn người này là mồi nhử rồi”, Lâm Chính đanh mặt, thản nhiên lên tiếng. 

“Mồi nhử sao?’ 

Mã Hải đột nhiên nhìn thì thấy một thanh nhiên mặc trang phục đời Đường chắp tay sau lưng đang bước tới. Người này có khí chất cao vời vợi, bước đi đ ĩnh đạc, không phát ra tiếng động, không khác gì một con mèo vô cùng kỳ dị. 

Mã Hải sững sờ vội hét lên: “Cậu là ai?” 

Người thanh niên nói bằng giọng vô cùng âm u: “Công chúa U U có lệnh, chặt tay của các người giao về". 

“Cái gì?”, Mã Hải mặt cắt không ra máu. 

Lâm Chính bước tới trước với vẻ vô cảm: “Vậy thì tới mà lấy”.